← Quay lại trang sách

Chương 180 Gặp lại Trương Minh Viễn 2

Lục Minh gật đầu đồng ý, nhưng lại có cách lý giải khác.

"Người có thiện ác, quỷ cũng vậy."

“Không nói xa xôi, chỉ nói riêng con quỷ Đầu Bếp kia thôi cũng là một kẻ khá thú vị. Ông ta chắc là một con quỷ thuộc phe trật tự.”

"Bây giờ tôi lại thấy thành phố Cổ Linh vẫn có thể duy trì được hòa bình trên bề mặt là điều đương nhiên."

Quỷ Phong, Họa Sĩ, Đầu Bếp.

Ba "lão làng" trong bữa dạ yến, tất cả đều là Ác linh cao cấp và trên cả Ác linh.

Nhưng chỉ cần phân tích đơn giản, Lục Minh đã có thể nhận ra sự khác biệt của ba con quỷ này.

“Quỷ Phong hiếu thắng, giết người không chớp mắt - ác quỷ."

"Họa Sĩ có vẻ bình thường nhưng tâm cơ lại nhiều - thiện ác bất minh."

"Đầu Bếp bề ngoài hung dữ nhưng thực chất lại lương thiện - thiện quỷ."

Giữa những con quỷ đã hình thành nên sự cân bằng.

Có lẽ đây chính là lý do khiến thế giới trong phó bản này đến giờ vẫn chưa sụp đổ.

Hắn đang suy nghĩ thì “Đinh” một tiếng, thang máy đã dừng lại.

Lục Minh và những người khác quay đầu nhìn lại, thấy hai người đi ra khỏi thang máy, một trước một sau.

Ánh mắt Lục Minh lóe lên, hắn trực tiếp bước tới, bình tĩnh nói: “Lại gặp nhau rồi, Cảnh Sát.”

Trương Minh Viễn lập tức đáp lại bằng một nụ cười ngượng ngùng nhưng không thất lễ.

Người mới có biệt danh là Cảnh Sát trong dạ yến chính là Trương Minh Viễn.

Có vẻ như anh ta cũng không ngờ rằng mình có thể gặp được ân nhân cứu mạng của mình trong bữa dạ yến này.

Sau khi chào hỏi đơn giản, Lục Minh quay sang nhìn người còn lại.

Cao cao, gầy gầy, nho nhã, đeo kính gọng vàng, mặc vest chỉnh tề - chỉ có mái tóc hơi rối mới có thể chứng minh rằng tâm trạng của người này có chút bồn chồn.

Bắt gặp ánh mắt của Lục Minh, người này miễn cưỡng cười, sau đó nhanh chóng đi về phía lối ra.

"Đó là Dạ Hiệp à?"

Trương Minh Viễn ừ một tiếng.

"Thân phận gì?"

“Một trong mười thanh niên kiệt xuất của thành phố Cổ Linh- Xa Kiến Xuân.”

“Rồi sao nữa?”

“Không có “rồi sao nữa”... Anh ta giống như có tâm sự, từ lúc hai chúng tôi ra ngoài thì anh ta cũng chẳng nói câu nào.”

Lục Minh đưa mắt nhìn Xa Kiến Xuân đi xa, hắn cũng không để ý lắm, dù sao thì Xa Kiến Xuân cũng chỉ là người bình thường.

Nhưng Trương Minh Viễn...

“Sao anh lại nhận được thiệp mời Dạ yến?”

Trương Minh Viễn lại một do dự, nhưng một lát sau, anh ta thở dài.

“Thôn Cổ Động, sau khi anh rời đi thì tôi dẫn người đi lục soát, tìm được một mảnh giấy đen trong nhà tang lễ.”

"Tôi cầm mảnh giấy đen, báo cáo tình hình ở đây với cấp trên của tôi, giấy mời được kích hoạt, tôi liền nghĩ đến việc đến đây xem thử."

Tò mò hại chết con mèo, có vẻ như Trương Minh Viễn cũng không hiểu lắm.

Nghĩ một lúc, Lục Minh vỗ vai Trương Minh Viễn, bình tĩnh nói: "Lần sau đừng đến đây nữa, nơi này không phải chốn lành."

Trương Minh Viễn không nói gì.

Anh ta quay đầu định đi, Lục Minh lại gọi anh ta lại.

"Tôi muốn nhờ anh giúp vài việc."

"Việc gì?"

"Tình hình ngôi nhà cổ số 444 đường Lâm Giang."

"Ngoài ra, tôi cần ba tấm thẻ căn cước công dân.”

Nghĩ đến ơn cứu mạng của Lục Minh, và việc Lục Minh tạm thời không có xu hướng gây nguy hiểm cho sự ổn định xã hội, Trương Minh Viễn do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

Trương Minh Viễn có một văn phòng riêng tại sở cảnh sát.

Lúc này đã là rạng sáng, sở cảnh sát không một bóng người.

Để hoàn thành yêu cầu của Lục Minh, Trương Minh Viễn phải tăng ca.

Thực ra tăng ca cũng chẳng sao cả - anh ta không có gia đình, thậm chí không có nhà, chỉ có một căn phòng.

Rất nhanh, ba tấm thẻ căn cước đã giải quyết xong, Trương Minh Viễn còn đặt cả những thông tin liên quan đến ngôi nhà cổ tới trước mặt Lục Minh.

Lục Minh cúi đầu nhìn xuống, nội dung tài liệu hiện ra trước mắt.

[Ngôi nhà cổ số 444 đường Lâm Giang, được xây dựng vào thời nhà Thanh, có lịch sử lâu đời.]

[30 năm trước, đường Lâm Giang được giải tỏa, khi đến ngôi nhà cổ thì xảy ra tai nạn công trình, khiến 7 người tử vong, việc giải tỏa buộc phải dừng lại.]

[23 năm trước, công trình đường Lâm Giang được khởi động lại, khi đến ngôi nhà cổ thì lại xảy ra tai nạn công trình.]

[Sau khi được lãnh đạo thành phố phê duyệt, kế hoạch giải tỏa ngôi nhà cổ đường Lâm Giang đã bị hủy bỏ.]

[Cùng năm đó, các vụ mất tích dân cư xảy ra gần đường Lâm Giang.]

[18 năm trước...]

[15 năm trước...]

[7 năm trước...]

Rất nhiều vụ mất tích dân cư hoặc vụ giết người kỳ lạ, đều lan tỏa ra từ ngôi nhà cổ đường Lâm Giang.

Nhưng kỳ lạ là, sở cảnh sát và chính quyền thành phố không có kế hoạch xử lý ngôi nhà cổ đường Lâm Giang.

"Không xử lý được sao?"

Lục Minh không khỏi đưa ra suy đoán như vậy, Trương Minh Viễn ở đối diện nghe xong cũng bất lực gật đầu.

"Liên quan đến các sự kiện tâm linh, chúng tôi thực sự bất lực."

Người bình thường có nhét vào nhiều hơn nữa cũng chỉ là cái chết, chi bằng cứ mặc kệ.

Ngay cả một cảnh sát có lòng chính nghĩa mạnh mẽ như Trương Minh Viễn cũng không nói đến việc đụng đến ngôi nhà cổ đường Lâm Giang - điều này đủ để thấy rằng nơi này có lẽ là vùng đất dữ được sở cảnh sát công nhận.

Cao Nghĩa Thịnh đột ngột mở miệng: "Chính quyền các anh, không có một bộ phận nào xử lý các sự kiện bất thường sao?"

"Tôi không biết, nhưng khả năng cao là không có."

Cao Nghĩa Thịnh nhún vai: "Thế thì người dân của các anh xui xẻo rồi."

Trương Minh Viễn im lặng không nói.

Cho đến khi Lục Minh xem xong tập hồ sơ chẳng có mấy tác dụng này, hắn đứng dậy định đi, Trương Minh Viễn đột nhiên lên tiếng: "Các anh không phải người bình thường phải không?"

Lục Minh gật đầu.

"Vậy các anh có thể... ừm, làm cảnh sát danh dự không? Tôi sẽ xin cấp lương cho các anh."

"Không được."

Lời của Trương Minh Viễn chưa dứt thì đã bị Lục Minh từ chối.