Chương 190 Trong đêm thịnh yến! 2
Lúc này đây, Họa Sĩ đang làm loạn trong nhà hàng Minh Ký. Cậu ta vẽ nhà hàng Minh Ký vào tranh, như thế, Quỷ vực sơ khai của Đầu Bếp tạm thời bị vô hiệu hóa, ngược lại còn bị Quỷ Phong áp chế.
Sương mù dày đặc như thuốc độc, không ngừng ăn mòn thân thể của Đầu Bếp, rõ ràng Quỷ Phong ở ngay gần đó, nhưng Đầu Bếp lại không nhìn thấy dáng vẻ của Quỷ Phong.
Ông ta chỉ có thể cảm thấy gió lạnh không ngừng ập đến từ bốn phương tám hướng, thổi thẳng vào khiến tâm thần ông ta chấn động. Quỷ khí từ trên người tản ra hòa vào không khí, cũng chứng minh rằng Đầu Bếp hiện tại, thực ra đã bị tấn công, và bị thương.
Tuy nhiên Đầu Bếp vẫn không quan tâm.
Ông ta vung dao, khóe miệng đột nhiên nhếch lên nụ cười ngạo mạn!
“Không biết ngươi đã từng nghe đến Dạ Linh hay chưa...”
"Ba năm trước, ta đã đụng độ Dạ Linh, lúc đó, Dạ Linh có Quỷ vực sơ khai, còn ta không có.”
"Nhưng ngươi đoán xem kết cục cuối cùng thế nào?"
“Ông đây đã chặt nó ra, dùng nó làm một bàn tiệc đầy đủ!"
Đầu Bếp cười ngạo mạn: "Một câu chuyện về Ác linh muốn trở thành quỷ vương."
Ông ta bắt chước giọng điệu của Quỷ Phong trong Dạ yến, trêu chọc nói: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn làm quỷ vương? Còn muốn biến ta thành câu chuyện!?"
"Ngươi đúng là quá không biết lượng sức mình!"
Dứt lời, ông ta vung mạnh dao lên.
Không có ánh đao, không có bóng sáng, nhát dao này bình thường như thể đầu bếp đang chặt xương vậy.
Nhưng sau khi nhát dao hạ xuống, sương mù trắng xóa trong nhà đột nhiên chấn động, giây tiếp theo, sương mù tách ra ngay ngắn, để lộ ra Quỷ Phong mặc áo liệm ở phía sau.
Giống như một nhát dao chém ngang đại dương mênh mông.
Nhìn thấy bóng dáng của Quỷ Đầu Bếp, đôi mắt của Quỷ Phong lập tức co lại.
Ông ta cứ thế nhìn bóng dáng của Quỷ Đầu Bếp ngày một cao lớn hơn, to lớn hơn!
Cho đến khi một con quái vật cường tráng đầu lợn mình người, mặc đồng phục đầu bếp, tay cầm dao bếp, cao đến hơn 5 mét đứng sừng sững trước mặt ông ta.
"Hừ hừ~~"
Đầu bếp hít một hơi thật mạnh, giọng nói khàn khàn và đầy uy lực.
Ông ta lại vung dao lên.
Vẫn là một nhát chém bình thường không tiếng động, nhưng đùi của Quỷ Phong đột nhiên đứt lìa, chân đứt rơi xuống đất rồi biến mất, sau đó lại xuất hiện trên tay của Đầu bếp!
"Món đầu tiên, đùi heo kho tàu."
Đùi của Quỷ Phong đột nhiên biến dạng, rất nhanh, một đĩa thịt heo kho tàu bốc khói nghi ngút xuất hiện trong lòng bàn tay của Quỷ Đầu Bếp, ông ta há miệng ăn đĩa thịt đó, rồi lại phát ra âm thanh “hừ hừ” thỏa mãn.
Đầu Bếp tiếp tục vung dao.
Đôi mắt của Quỷ Phong như muốn nổ tung.
"Đợi đã Đầu bếp, chuyện này chúng ta có thể thương lượng mà..."
"Ta không muốn thương lượng...
Ta đói rồi."
"Đợi đã..."
"Hừ hừ, món thứ hai, chân giò heo hầm."
"Á!!!"
"Hừ hừ, đúng rồi, Họa Sĩ không nói với ngươi rằng, trong mắt chúng ta, thứ đồ bỏ đi như ngươi chỉ là một món ăn thôi sao?"
"Hừ hừ, xem ra tên ngốc này cũng bị Họa Sĩ lừa rồi...”
Sột soạt sột soạt...
Tiếng Lệ quỷ bò trườn vang lên.
Chỉ có Lục Minh mới nhìn thấy, con nữ quỷ mặc đồ trắng bám ở miệng giếng, bước những bước chân quỷ dị tiến về phía mọi người.
Có vẻ không nhanh, nhưng khoảng cách giữa mọi người chỉ là mười mấy mét. Gần như chỉ trong chớp mắt, cô ta đã bò đến trước mặt Lục Minh, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào Lục Minh, một đôi bàn tay ma quỷ bị nước làm cho phù lên sắp sửa vỗ vào mặt Lục Minh.
Còn phía sau cô ta…
Trong vườn, hai chiếc đèn lồng màu trắng đã bay tới - nhìn gần mới phát hiện ra đó không phải là đèn lồng gì cả, rõ ràng là hai cái đầu người phát sáng!
Vũng nước nhỏ trong vườn đột nhiên lóe sáng, một hình người kỳ dị nhìn giống Lục Minh đến tám phần, nhưng trên mặt mang theo nụ cười ghê tởm từ trong vũng nước bò ra, để lại những dấu chân ướt sũng từng bước tiến về phía Lục Minh.
Còn nhiều hơn nữa...
Còn nhiều hơn nữa!
Sau đó...
"Nhiều hơn nữa!!"
Ảnh Tử dưới chân phát ra tiếng gầm gừ kích động đến cực điểm, khiến Lục Minh run rẩy trong lòng.
Đúng vậy...
Nhiều hơn nữa!
Ngẩng đầu nhìn toàn bộ khu vườn, rất nhanh, Lục Minh đã đưa ra phán đoán.
“Những cây quỷ thụ kia là Ác linh cấp thấp, còn những thứ còn lại đều là Lệ quỷ.”
"Như vậy thì..."
Lục Minh vẫn đang đánh giá tình hình mạnh yếu, nhưng tiếng kêu "nhiều hơn nữa" của Ảnh Tử lại càng dữ dội!
Cân nhắc đến chuyện hiện tại Lục Minh không còn U hồn- quỷ vật duy nhất là Nha Nha còn đang ngủ say, không còn cách nào khác, Lục Minh chỉ có thể mở miệng nói.
"Vậy thì ngươi tự ra tay đi..."
Ảnh Tử đã sớm không thể chờ đợi được nữa.
Giống như nhỏ một giọt mực vào một bát nước trong, màu đen dưới chân Lục Minh điên cuồng lan rộng, chỉ trong chớp mắt, đã bao phủ hơn nửa khu vườn!
Bạc quỷ dạ hành đột ngột dừng lại.
Cuối cùng chúng cũng cảm nhận được, áp lực từ ma quỷ cấp cao!
⚝ ✽ ⚝
Chênh lệch đẳng cấp giữa Quỷ vật là rất đáng sợ.
Khả năng áp chế của ác linh đối với lệ quỷ lại càng đáng sợ hơn- Giống như lần đó ở bệnh viện số một phó bản Quỷ Trấn, lúc Ảnh Tử đối mặt với Nha Nha lần đầu tiên.
Nữ quỷ trong giếng đã đến trước mặt Lục Minh, "mồ hôi tay" hôi thối dính vào mặt Lục Minh, nhưng khi Ảnh Tử lóe lên, động tác của nữ quỷ lập tức cứng đờ.
Áp lực từ ác linh trung cấp khiến cho Lệ quỷ không sao nhúc nhích được. Cô ta như bị đóng băng nhìn chằm chằm vào Lục Minh.
Cho đến khi bóng đen dưới chân đột nhiên chuyển động.