← Quay lại trang sách

Chương 196 Vô địch một nửa 2

Nói xong, hắn lại gắp thêm một miếng nữa.

Cao Nghĩa Thịnh ngây người, nghĩ đến chiếc xíu mại trong bát của mình, anh ta đành nhắm mắt nhắm mũi ăn một chiếc.

Đầu Bếp nhếch miệng: “Cậu đúng là chẳng thú vị gì cả.”

“Tô cảm thấy ông chẳng có lý do gì để hại tôi cả... Hoặc nói đúng hơn là cho dù ông muốn hại tôi thì cũng không cần phải dùng thủ đoạn như bỏ độc vào thức ăn."

Đầu Bếp hừ một tiếng: "Tôi là đầu bếp, bỏ độc vào thức ăn là làm tổn hại đến đạo đức nghề nghiệp của tôi."

Lục Minh: "Vậy là được rồi."

Hắn lại nhét chiếc xíu mại thứ hai vào miệng.

Một luồng hơi ấm từ dạ dày lan tỏa khắp cơ thể, Lục Minh cảm thấy sự mệt mỏi trên cơ thể tan biến hết, giống như vừa ngủ một mạch 12 tiếng vậy.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Bữa ăn này thật tuyệt.

Hắn lại ăn thêm chiếc thứ ba, Lục Minh còn muốn ăn nữa, nhưng mà trong bát đã hết mất rồi.

Hắn đặt đũa xuống, nhẹ nhàng nói.

“Đây là bạn tôi, nếu cậu ấy đắc tội với ông thì chúng ta có thể thương lượng một chút, xem làm thế nào vẹn cả đôi đường.”

Lục Minh từ đầu đến cuối không nhìn Cao Nghĩa Thịnh lấy một lần, nhưng lời nói của hắn thì lại ngập tràn ý tứ che chở.

Đầu Bếp mím môi: “Tôi không biết hai người có mối quan hệ này, nhưng điều đó không quan trọng nữa... Cậu nhóc này bây giờ là phụ bếp của tôi, không thể nói là đắc tội, nhưng mà cậu phải trả học phí cho cậu ta.”

“Nếu như ông nói học phí là tiền, thì bao nhiêu cũng có thể thương lượng... Còn nếu là thứ gì khác, thì chúng ta phải thảo luận thêm."

Đầu Bếp trầm ngâm một lúc: "Tôi muốn trở thành Họa Sĩ, cậu phải giúp tôi.”

Lục Minh cau mày: "Ông cảm thấy tôi có thể giúp được gì sao?”

“Nhiều sức mạnh hơn thì nhiều phần thắng hơn."

Lục Minh thở dài: "Học phí của Tiểu Cao đắt quá."

Đầu Bếp không giỏi đàm phán, nói chuyện một lúc là mất kiên nhẫn.

Ông ta đập mạnh tay xuống bàn: “Cậu nói thẳng ra, cậu có giúp hay không?”

Thái độ đàm phán của người... à không, quỷ này thật đúng là xấu tệ.

Lục Minh nói: "Giúp!"

Đầu Bếp cười toe toét: "Vậy là được rồi..."

Lục Minh: "Nhưng tôi còn một yêu cầu."

“Nói đi.”

“Trong thời gian này, ông phải lo chuyện ăn uống cho tôi, Tiểu Cao và Hi Vọng nhà tôi."

Đầu Bếp cười hì hì: “Tất nhiên rồi.”

⚝ ✽ ⚝

Đầu Bếp vào bếp lấy thêm một ít bánh bao.

Lục Minh và Hi Vọng ăn ngấu nghiến.

Đầu Bếp là một con quỷ tốt bụng, tính tình không tốt nhưng bản chất tốt, và rất dễ nói chuyện.

Ông ta chỉ vào nhà hàng Minh Ký dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, tức giận mắng: “Thằng nhóc Họa Sĩ dám lừa tôi, cậu nhìn nó biến nhà tôi thành ra cái gì đây này.”

Lục Minh vừa ăn bánh bao vừa ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh.

Hắn mơ hồ nhận ra, trong góc tối của nhà hàng Minh Ký có vẻ có thứ gì đó mờ ảo.

Không cần Lục Minh hỏi nhiều, Đầu Bếp đã lên tiếng.

"Họa sĩ muốn thăng cấp thành hung thần, phương pháp thăng cấp của cậu ta là vẽ toàn bộ thành phố Cổ Linh vào trong tranh, nhà hàng Minh Ký của tôi là nơi duy nhất mà họa sĩ chưa vẽ được.

Hôm kia, nhân lúc tôi đi xử lý Quỷ Phong thì cậu ta đã xông thẳng vào đây, giết chết phụ bếp và bồi bàn của tôi..."

Cấp phía trên Ác linh được gọi là Hung thần.

Đây là lần đầu tiên Lục Minh nghe thấy cách gọi này.

Nghĩ ngợi một lúc, hắn không khỏi thắc mắc: "Ác linh làm thế nào để thăng cấp thành hung thần?"

Đầu Bếp không giấu giếm: "Ba điều kiện. Có tiềm năng thăng cấp thành hung thần không, có cơ hội thăng cấp thành hung thần không, có thể hình thành Quỷ vực sơ khai và phát triển Quỷ vực sơ khai thành Quỷ vực chân chính được không.”

“Tiềm năng của Họa Sĩ lớn hơn tôi, tôi lớn tuổi hơn cậu ta, thế mà lại bị cậu ta chơi cho một vố đau như thế này.”

Những gì Đầu Bếp vừa nói có một lượng thông tin khá lớn, Lục Minh tiêu hóa một lúc cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ.

Tất nhiên điều này không quan trọng.

Nha Nha và Ảnh Tử hiện tại đều là Ác linh trung cấp, e rằng còn lâu mới đạt đến cấp độ hung thần.

Cho đến khi Lục Minh ăn xong, Đầu Bếp bảo Cao Nghĩa Thịnh đi rửa bát, sau đó lại nói tiếp.

“Hôm qua cậu đi đâu thế?”

“Đi loanh quanh thôi.”

“Tìm quỷ à?”

Đầu Bếp nói toạc ra chân tướng, ông ta giống như đã nhìn thấu bản chất khống chế quỷ vật của Lục Minh.

Ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi tiếp.

“Cậu có thể làm được đến trình độ nào?”

Đầu Bếp vừa dứt lời, Hi Vọng đã cười đến nằm sấp xuống.

Lục Minh cũng không quan tâm.

“Hỏi trực tiếp thế cơ à?”

“Tôi cũng phải hiểu rõ năng lực của đối tác chứ...”

Nghĩ một lúc, Lục Minh gật đầu, sau đó bình tĩnh nói.

"Cần được quỷ vật công nhận, như vậy tôi mới có thể sử dụng sức mạnh của quỷ vật. Nói chung, tôi sẽ dùng cách giao dịch ủy thác."

Đầu bếp giật mình: "Có những ác quỷ chỉ biết giết người, chúng chẳng có gì cần ủy thác giao dịch cả."

Như thể nhớ lại nữ quỷ hôm qua, khóe miệng Lục Minh giật giật: "Có một số thiện quỷ cũng chẳng có gì cần ủy thác giao dịch, hoặc là ủy thác của chúng tôi căn bản không thể làm được..."

Giống như nữ quỷ hôm qua lôi kéo hắn nói chuyện cả một đêm, từ thời trước đến thời nay, nói về lịch sử, kể về sự thay đổi của phong trào xã hội, v.v., nói mệt rồi còn có thể nhảy cho hắn xem một điệu múa. Sau đó, nữ quỷ nói ra nguyện vọng là muốn gặp lại cha mẹ đã chết không biết mấy trăm năm của mình, nói ra ai có thể tin chứ?

Tóm lại là Lục Minh không thể làm được việc này...

Đầu bếp cười nhạt: “Vậy chứng tỏ năng lực của cậu chẳng ra gì.”

Lục Minh lên tiếng: "Nếu không có bất kỳ hạn chế nào, tôi có thể thu phục quỷ vật, vậy chẳng phải tôi vô địch rồi sao?"

"Cũng đúng."

“Vậy nên, nếu đổi một góc độ khác thì tôi thế này có thể gọi là vô địch một nửa.”

Đầu Bếp lập tức bật cười thành tiếng: “Tôi cảm thấy trước đây tôi nói sai rồi, cậu cũng vẫn có chút xíu hài hước.”