← Quay lại trang sách

Chương 199 Phụ bếp, bồi bàn và bữa tiệc đêm thứ hai 3

Không nghi ngờ gì nữa, câu chuyện về cuộc chiến của bốn ác linh là một câu chuyện hay.

Cho đến khi Lục Minh khép miệng vì khô họng, thư sinh mới đưa ngón trỏ ra gõ nhẹ vào mặt bàn.

"Câu chuyện rất thú vị, anh muốn gì?"

Lục Minh đã chuẩn bị sẵn trong bụng.

"Tôi kể sáu câu chuyện, có thể đưa ra hai yêu cầu khác nhau không?"

Thư sinh gật đầu dứt khoát: "Được."

"Năm câu chuyện đầu, tô muốn đổi lấy u hồn mà tôi có thể khống chế."

Trước đó Lục Minh đã kể câu chuyện về Nha Nha, nên bây giờ hắn cũng không sợ thư sinh không hiểu yêu cầu của mình - dù sao, thư sinh mạnh hơn nhiều so với hung thần cấp cao, uy năng của anh ta có lẽ không phải Lục Minh có thể cân nhắc.

Quả nhiên, thư sinh gật đầu dứt khoát: "Muốn bao nhiêu?"

"Anh cho được bao nhiêu thì tôi lấy bấy nhiêu."

Không phải chỉ là chơi đùa sao? Cứ mặc cả thôi.

Thư sinh không để ý đến những chi tiết nhỏ này.

"Khoảng 100 con, không thể nhiều hơn, năm câu chuyện đầu của ngươi chỉ đáng giá thế thôi."

Muỗi đốt dù nhỏ cũng là thịt.

100 con u hồn, để Lục Minh tự đi kiếm thì phải đến năm nào tháng nào?

Đại đầu bếp kia không lừa hắn, tiệc đêm này đối với Lục Minh rõ ràng là một cơ hội.

Thấy Lục Minh gật đầu, thư sinh vung tay, một luồng ánh sáng trắng nhạt tỏa ra.

Tổng cộng 100 điểm sáng bay đến, hòa vào cơ thể Lục Minh, lại bị năng lực Cộng linh áp chế - không giống như trước đây, Lục Minh có thể nhận ra những u hồn này đã hoàn toàn bị khuất phục, giống như Lục Minh đã hoàn thành ủy thác của chúng vậy.

Lục Minh gật đầu lần nữa, thư sinh lại lên tiếng.

"Vậy câu chuyện thứ sáu, anh muốn đổi lấy gì?"

"Trong cơ thể tôi có hai ác linh, hiện đang ngủ say, tôi muốn anh giúp tôi đẩy nhanh tiến độ tiêu hóa của chúng, để chúng sớm hồi phục."

"Tất nhiên, tiền đề là không có tác dụng phụ."

Đại đầu bếp muốn xử lý họa sĩ, Lục Minh đồng ý giúp đỡ.

Nhưng không có Ảnh Tử và Nha Nha trợ chiến, Lục Minh giúp đỡ thế nào?

Hắn lấy gì để giúp đỡ?

Yêu cầu thứ hai này, Lục Minh muốn Nha Nha và Ảnh Tử sớm hồi phục, để khôi phục hoàn toàn sức chiến đấu của bản thân.

Thư sinh không nói hai lời, trực tiếp gật đầu: "Không vấn đề!"

Ánh sáng lại xuất hiện, hòa vào cơ thể Lục Minh.

Lục Minh có thể cảm nhận được, quỷ khí vô chủ khổng lồ đang cuộn tròn trong cơ thể Ảnh Tử và Nha Nha, nhanh chóng hòa vào cơ thể của cả hai, chỉ trong chốc lát, Ảnh Tử tỉnh lại trước, sức mạnh tăng lên một bậc - chưa đạt đến ác linh cấp cao, nhưng cũng không còn xa.

Ngay sau đó, chưa đầy một phút, mí mắt Nha Nha giật giật, rất nhanh sau đó mở to mắt.

Nha Nha sáu tuổi trôi nổi ra khỏi cơ thể Lục Minh, nó ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó dường như cảm ứng được điều gì, đột ngột quay đầu lao vào Lục Minh, chui vào lòng Lục Minh khóc nức nở không ngừng.

Được rồi.

Thân hình sáu tuổi, trái tim một tháng tuổi.

Lục Minh lấy Abbey ra nhét vào lòng Nha Nha, ôm chú gấu bông, Nha Nha cười toe toét, chưa kịp vui thì Lục Minh đã thu lại vào trong cơ thể, Lục Minh ngẩng đầu nhìn thư sinh, gật đầu với thư sinh.

"Tôi không sao rồi."

Kết nối trò chuyện riêng biến mất, thư sinh nhìn về phía quỷ đầu bếp.

"Đến lượt anh."

"Trò chuyện riêng!"

Quỷ đầu bếp trừng mắt nhìn họa sĩ, vào kết nối trò chuyện riêng.

Năm phút sau, kết nối trò chuyện riêng biến mất, thư sinh nhìn về phía quỷ ăn người (Vương Thái).

"Anh thì sao?"

"Trò chuyện riêng."

⚝ ✽ ⚝

Tất cả mọi người trừ họa sĩ đều chọn trò chuyện riêng - buổi tiệc đêm thứ hai này không có Quỷ Phong, cũng bớt đi phần thú vị.

Khi quỷ ăn người kể xong câu chuyện của mình, thư sinh dứt khoát tuyên bố buổi tiệc đêm thứ hai kết thúc, theo tiếng mở khóa cửa phòng, mọi người đứng dậy chỉnh tề, cùng nhau bước ra khỏi phòng.

Đến thang máy, Họa Sĩ và quỷ Đầu Bếp đứng hai bên thang máy, cả hai đều không trêu chọc nhau nữa, chỉ im lặng, nhưng sát khí giữa họ ngày càng nồng đậm.

Cho đến khi Họa Sĩ quẹt thẻ, đi ra khỏi thang máy trước, quỷ Đầu Bếp mới nhẹ nhàng thở phào.

"Tôi nhất định phải giết chết anh ta!"

Không bốc đồng, không nóng nảy.

Giọng nói của Đầu Bếp đều đều, dường như chỉ nói ra một sự thật.

"Có dễ không?"

Lục Minh mở lời hỏi như vậy, đầu bếp lắc đầu.

Không dễ làm chắc chắn là không dễ làm, họa sĩ hiện tại vẫn chưa thăng cấp thành hung thần, nhưng thực sự mạnh hơn đầu bếp. Tuy nhiên oán đã kết, tự nhiên không cần nói thêm gì nữa.

"Ting" một tiếng, thang máy dừng lại, lớp sương mù bao phủ trên người bốn người đều biến mất không còn dấu vết.

Lục Minh, Đầu Bếp, Trương Minh Viễn, Vương Thái.

"Anh bạn, anh đúng là không sợ chết."

Lục Minh chào hỏi Trương Minh Viễn, còn Trương Minh Viễn chỉ nhìn quỷ đầu bếp, một lúc sau, trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười khó coi.

"Tôi đi trước đây."

Đầu Bếp là quỷ, chuyện này mọi người trong Dạ Yến đều biết rõ.

Trương Minh Viễn có vẻ rất kiêng kỵ tiếp xúc với ma quỷ... Không, bất kỳ người bình thường nào cũng đều kiêng kỵ tiếp xúc với ma quỷ, lúc này anh ta bỏ chạy khỏi tòa nhà như thể đang chạy trốn khỏi tử thần cũng là điều hợp lý.

Lục Minh cũng không níu kéo Trương Minh Viễn lại để tâm sự, hắn tiễn Trương Minh Viễn đi xa, rồi quay sang nhìn Vương Thái.

"Khá lắm, Quỷ ăn người... Biệt danh này thú vị đấy."

Khuôn mặt xấu xí của Vương Thái không biểu lộ cảm xúc gì.

"Biệt danh bên ngoài, cũng giống như Tử Thần của anh vậy."