← Quay lại trang sách

Chương 227 Danh sách người chơi tập hợp và dị vực xâm lấn 4

Đó là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ.

Trên người mặc bộ giáp toàn thân màu đen kịt, vô cùng tinh xảo - bộ giáp không giống sắt thép, mà giống da hơn, nhưng với kiến thức của Lục Minh có thể dễ dàng nhận ra được, sức phòng thủ của bộ giáp này có thể còn mạnh hơn cả áo chống đạn có tính năng cao.

Sau lưng ông ta khoác áo choàng, đầu đội mặt nạ bảo hộ che nửa trên khuôn mặt, để lộ ra chiếc cằm sắc như dao, bên hông đeo một chiếc thắt lưng màu vàng kim, giữa thắt lưng khảm một hoa văn hình con kiến.

"Nghị Hiệp! Là Nghị Hiệp!"

Những thanh niên đầu gấu phát ra tiếng reo hò ngạc nhiên vui mừng.

Trước đây, họ đều đứng về phía đối lập với Nghị Hiệp, là phe bị trừ gian trừ ác, mà tình thế hiện tại...

Phải nói rằng, sau khi nhìn thấy Nghị Hiệp, nhóm bảy thanh niên đầu gấu chỉ cảm thấy từ tận đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác an toàn, ngay cả giọng nói cũng lớn hơn vài phần.

"Nghị Hiệp..."

Lẩm bẩm hai chữ này, mày Lục Minh hơi nhíu lại.

Liếc nhìn người mặc trạng phục kỳ dị tên là Nghị Hiệp, rồi lại quay đầu nhìn bảy người đang nằm gục dưới đất không dậy nổi ở phía sau, Lục Minh hít một hơi thật sâu, lên tiếng nói.

"Muốn đánh nhau sao?"

"Không."

Chiếc cằm sắc như dao kia nở nụ cười.

"Bọn chúng cướp của bị đánh trả, trừng phạt đúng tội. Tôi không phải cảnh sát, tôi chỉ là nghĩa cảnh của thành phố này, tôi cũng không có chứng bệnh đạo đức giả, càng không muốn vì mấy thằng khốn nạn mà đối đầu với một siêu dị năng giả có thân phận, lập trường không rõ."

*nghĩa cảnh: cảnh vệ chính nghĩa

*nghĩa cảnh: cảnh vệ chính nghĩa

Nói xong, Nghị Hiệp giũ giũ chiếc áo choàng.

"Nhưng tôi rất tò mò về cậu, tôi muốn kết bạn với cậu. Vừa nãy cậu nói, hiện tại cậu không còn một xu dính túi, vấn đề này tôi có thể giải quyết."

Dù sao thì, một thân trang bị của Nghị Hiệp cũng có giá không hề rẻ.

Không suy nghĩ nhiều, Lục Minh liền gật đầu.

"Tối nay tôi không có chỗ ngủ."

"Ngủ ở nhà tôi là được."

....

Chiếc xe bọc thép đen kịt đỗ cách lối vào con hẻm nhỏ không xa.

Vào lúc đêm khuya tĩnh mịch, Nghị Hiệp và Lục Minh cùng nhau lên xe, ngồi ở ghế phó lái nhìn chiếc xe chế tạo cao cấp có công nghệ ít nhất là vượt trội hơn thế giới này hai thời đại, trong đầu Lục Minh không khỏi nghĩ đến hai chữ Batman (Người dơi).

Nghị Hiệp đạp chân ga, lái xe hướng về phía ngoại ô thành phố, Lục Minh cũng không nói nhiều, chỉ lấy sổ sách của thương nhân ra, lật bìa đen.

Những dòng chữ xiêu vẹo lọt vào mắt Lục Minh.

[Ngài nhận được hai đầu mối nhiệm vụ chi nhánh.]

[Một: Sứ giả chính nghĩa/Hóa thân tà ác: Tiêu diệt thành công một siêu tội phạm /siêu anh hùng.]

[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: 500 điểm kinh nghiệm, 500 điểm du hí tệ.]

[Hình phạt nhiệm vụ thất bại: Trừ 1000 điểm du hí tệ, nếu không đủ điểm du hí tệ sẽ dùng đạo cụ trong cột vật phẩm để gán nợ.

]

[Hai: Theo đuổi sự vĩnh hằng:??????? (chuỗi nhiệm vụ).]

[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: 100 điểm du hí tệ và mở khóa chuỗi nhiệm vụ tiếp theo.]

[Hình phạt nhiệm vụ thất bại: Không có.]

[Lưu ý: Nhiệm vụ này có độ khó cực lớn, manh mối cực ít, phương pháp hoàn thành không rõ, do đó không thiết lập hình phạt nhiệm vụ thất bại.]

[Lưu ý: Vui lòng đưa ra lựa chọn trong vòng năm phút, nếu sau năm phút ngài vẫn chưa đưa ra lựa chọn, sẽ được xem như là tự động từ bỏ nhiệm vụ.]

Nhiệm vụ một rất bình thường.

Nhiệm vụ hai rất không bình thường.

Lục Minh không quan tâm đến những điều này, sau khi nhận cả hai nhiệm vụ, Lục Minh đã mơ hồ phát hiện ra bản chất của phó bản này - dị năng giả, siêu anh hùng, siêu tội phạm.

Ba từ đơn giản là có thể tóm tắt xong - dù sao thì phim ảnh thế giới thực cũng đã diễn nát những thứ này rồi.

Quay đầu lại, nhìn người đàn ông có biệt danh là Nghị Hiệp, Lục Minh mơ hồ có thể phát hiện ra từ chỗ mặt nghiêng của mặt nạ có một luồng ánh sáng đỏ khó nhận biết đang tỏa ra.

"Trang bị của ông không tệ."

Lục Minh chân thành khen ngợi một câu, Nghị Hiệp cũng đáp lại: "Thân phận của cậu thật bí ẩn."

Từ ngoại hình, vóc dáng, bước đi, con ngươi, v.v., Nghị Hiệp vẫn chưa tìm ra được thân phận của Lục Minh trong hồ sơ của Liên bang Châu Mỹ.

Nhưng đối với Lục Minh, đây chỉ là mấy thứ râu ria.

"Muốn đánh nhau sao?"

Hắn hỏi lại lần nữa, Nghị Hiệp mấp máy môi, không nói gì mà chỉ lắc đầu.

"Vậy thì tôi hỏi lại ông một việc... Ông là siêu anh hùng hay siêu tội phạm?"

Nghị Hiệp nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, rồi trả lời: "Tôi chỉ là một kẻ lập dị có hứng thú với chúng thôi."

Hai chữ lập dị khiến Lục Minh rất tâm đắc.

"Tôi cũng vậy."

"Vì hứng thú?"

"Không, lập dị."

Không biết từ lúc nào, bầu không khí đối địch đã giảm đi rất nhiều, cho đến khi Nghị Hiệp đạp phanh, chiếc xe dừng lại trước một tòa trang viên rộng lớn.

"Tối nay ở lại đây đi."

Lục Minh gật đầu: "Được."

....

Hiển nhiên Nghị Hiệp là một kẻ giàu có.

Lục Minh cũng không biết khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Nghị Hiệp, cho dù hắn nhìn thấy, thì cũng không nhận ra thân phận thực sự của Nghị Hiệp, nhưng từ bộ chiến giáp, xe tăng, trang viên, cùng với cách trang trí, bối cảnh, đồ trang trí, v.v. bên trong trang viên, có thể thấy được tài lực của Nghị Hiệp.

Vô cùng giàu có.

Vào đến trang viên, Lục Minh không còn tục khí nữa, hắn không còn nhắc đến những chuyện liên quan đến tiền bạc nữa, chỉ đi theo sau Nghị Hiệp, dọc theo một con đường nhỏ quanh co đi vào tòa nhà trong trang viên.

Mở ra cánh cửa nhỏ, có người đã đợi sẵn ở cửa từ lâu.

Đây là một vị quản gia già nua đầu đầy tóc bạc – thoạt nhìn ước chừng khoảng bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần rất tốt, mặc tây trang, lưng thẳng tắp, rất có phong độ.

"Thiếu gia."

Nhìn thấy Nghị Hiệp, quản gia gọi như vậy, Nghị Hiệp cũng giới thiệu đơn giản với Lục Minh.