Chương 240 Thiên tai! Thiên tai! 4
Những sợi tơ từ từ lắng xuống, chỉ có một điểm trên đầu ngón tay không ngừng nhấp nhô, dường như mô tả tâm trạng của Nữ yêu lúc này.
Phẫn nộ!
Nóng nảy!
Đồ ăn đã dâng đến tận miệng rồi mà còn bị tên tiểu tử kia cướp mất, sao Nữ yêu có thể không tức giận cho được?
Nhưng quan trọng hơn là...
"Lũ thổ dân hèn mọn! Lũ thổ dân hèn mọn! Chỉ là lũ thổ dân hèn mọn thôi mà!”
Là công dân của đế quốc, sự kiêu ngạo như rồng trong bầy người của Nữ yêu lập tức đè gãy lý trí của cô ta.
Nữ yêu.
Tính tình hung dữ, thích giết người, thích bắt nạt kẻ yếu, tàn sát bừa bãi thổ dân thế giới cấp thấp.
Tính cách cộng với việc ra quân bất lợi, khiến trong đầu Nữ yêu tự nhiên nảy sinh một suy nghĩ khác.
Một suy nghĩ mà cô ta thích nhất.
"Ngươi không phải anh hùng sao?”
“Ngươi không phải là Thủ Hộ Giả của thành phố Ca Đường sao?”
“Nếu ta hủy đi thành phố mà ngươi đang bảo vệ... Vậy thì ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?”
(Thủ hộ giả- Người bảo vệ/ Bảo hộ)
(Thủ hộ giả- Người bảo vệ/ Bảo hộ)
Dường như nghĩ đến điều gì thú vị, trên mặt Nữ yêu nở một nụ cười méo mó. Cô ta lại bay lên, nhưng không để ý đến Lục Minh và Nghị Hiệp đã chạy mất dạng từ lâu.
Cô ta về phía thành phố Ca Đường sáng đèn trước mặt, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười càng lúc càng khoa trương.
“Kế hoạch?"
"Cần gì kế hoạch?"
“Đội trưởng Roger cũng thật là, vậy mà lại tin tưởng cái tên không rõ lai lịch kia như vậy.”
"Theo tôi thì..."
“...Cứ giết sạch lũ kiến hôi này đi, thế là xong!!"
Lam quang đột nhiên lóe lên, chỉ trong phút chốc, Nữ yêu đã bay tới rìa thành phố Ca Đường.
Trong bóng đêm, thành phố Ca Đường như một con mãnh thú đang ngủ say.
Nhưng hôm nay, ngay lúc này...
Nó đã nghênh đón một con mãnh thú thực sự, một Thiên tai chân chính!
"AHHH~~"
Tiếng cười kỳ quái của Nữ yêu lại vang lên, mạch năng lượng màu bạc trắng bùng nổ ánh sáng chói hơn! Ánh sáng xanh bùng nổ, vô số sợi tơ màu xanh bắn ra từ cơ thể Nữ yêu, tạo thành một quả cầu khổng lồ đường kính năm mươi mét!
Cô ta tự do bay lượn- lúc bay lên, lúc bay xuống, lúc bay sang trái, lúc lại bay sang phải.
Lĩnh vực hình tròn do những sợi tơ màu xanh ngưng tụ lại, chính là con dao đồ tể sắc bén nhất trong tay Nữ yêu!
Cô ta đi đến đâu, mọi thứ đều tan nát!
Nhà cửa, con người, xe cộ, thậm chí cả những siêu anh hùng nghe tiếng mà đến!
Mọi thứ đều hóa thành tro bụi, Thiên tai nhanh chóng lan tràn.
Trên bầu trời của toàn bộ thành phố Ca Đường đều vang vọng tiếng cười của Nữ yêu.
"Nghị Hiệp, thời khắc làm anh hùng của ngươi lại tới nữa rồi!”
.
..
"Nghị Hiệp, thời khắc làm anh hùng của ngươi lại tới nữa rồi!”
Khi cả thành phố Ca Đường đều vang lên câu nói này thì Xe quỷ đã chở Lục Minh lái vào thành phố Ca Đường.
Trên ghế sau, Nghị Hiệp nằm vật ra, nhưng vẫn còn chút ý thức. Ông ta thông qua kính chiếu hậu, nhìn được gương mặt của Lục Minh thì nhếch môi muốn cười, nhưng đau đớn trên người khiến ông ta không cười nổi.
Lục Minh chỉ tay về phía quả cầu màu xanh đang hoành hành dữ dội không xa, mở lời: "Cô ta nói đúng, thời khắc anh hùng của ông lại đến rồi.”
“Cái này mà gọi là thời khắc anh hùng à?”
Âm thanh yếu ớt của Nghị Hiệp vang lên, giọng điệu không hề bận tâm, vẻ mặt cũng tương đối yên tĩnh.
“Cậu nghĩ cô ta giết tôi xong thì sẽ dừng tay sao? Cái chết của tôi có thể đổi lấy sự bình yên cho hàng triệu người dân của thành phố Ca Đường?”
“Ha, mọi người đều là người trưởng thành, đừng nói mấy câu nhàm chán như thế.”
Lục Minh nghe xong thì gật đầu: "Tôi chỉ nói đùa thôi, hơn nữa, chẳng phải ông chính là siêu anh hùng à? Tôi cứ tưởng những chuyện hi sinh vì nghĩa thế này là những chuyện thường gặp của siêu anh hùng chứ?”
Nghị Hiệp bình tĩnh nói: “Vậy thì tôi chỉ có thể nói, quả pháo lớn ở chỗ ẩn thân thứ ba của tôi, cậu xem phí công rồi.”
Lục Minh gật đầu, dường như nghĩ đến người quản gia già mà Nghị Hiệp gọi là “người thân” kia, rồi lại nghĩ đến hơn trăm nhân viên bảo vệ và người hầu trong trang viên.
“Ông đúng là thú vị... Ông nói thật với tôi đi, những người gián tiếp chết trong tay ông- Tôi không chỉ nói đến kẻ xấu, có phải là còn nhiều lắm không?”
Nghị Hiệp mặt không đổi sắc, chỉ thảnh thơi nói: “Có biết tại sao nơi nổ tung vừa rồi lại gọi là nơi ẩn thân thứ ba của tôi không?”
"Bởi vì hai nơi ẩn thân trước đó, tôi đã dùng để tiêu diệt hai tên tội phạm cấp Siêu phàm.”
“Nơi ẩn thân thứ nhất có 135 người, nơi ẩn thân thứ hai có 162 người, nơi ẩn thân thứ ba có 113 người.”
Nói xong, ông ta cứng ngắc người, quay đầu nhìn về phía Lục Minh.
Khuôn mặt dữ tợn nhếch lên một nụ cười còn dữ tợn hơn.
“Muốn giữ gìn chính nghĩa, thì phải trả giá rất lớn.”
Câu này khiến Lưu Giang bật cười.
Anh ta vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn Nghị Hiệp sau lưng.
Lời nói như lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua trái tim Nghị Hiệp vậy.
“Tôi thấy ông sống thoải mái quá nhỉ? Thế nào? Trả giá thì bắt người khác trả, còn mình thì chỉ hưởng thụ thôi?”
Nghị Hiệp không cười nữa, ông ta chỉ nhìn lên trần xe một lúc, lắng nghe tiếng nổ và những tiếng la hét bên ngoài. Một lát sau, ông ta nhẹ giọng nói.
“Đến tổng bộ tập đoàn Willy.”
Lục Minh gật đầu, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chỉ đường.