Chương 259 Hung thần và Thiên tai! 1
Trong nhà hàng Minh Ký.
Đầu Bếp và Cao Nghĩa Thịnh đang bận rộn ở sau bếp.
Nguyên liệu chính là một cục tóc đen vẫn đang ngọ nguậy.
Đây là một nửa thân quỷ của Hung thần.
Ảnh Tử ở một bên chảy nước miếng, dường như rất muốn nuốt chửng thân quỷ này, nhưng Lục Minh vẫn đứng một bên, chăm chú nhìn Ảnh Tử.
Đầu Bếp không để ý đến sự tương tác nhỏ giữa Ảnh Tử và Lục Minh, ông ta vươn tay ra, nắm lấy bộ tóc kia.
Có thể nhìn thấy vừa mới tiếp xúc thì bộ tóc kia đã quấn quanh tay Đầu Bếp như một con rắn, nhưng nửa thân quỷ của Hung thần đã bị cắt đứt khỏi chủ thể, căn bản không thể chống lại được bán bộ Hung thần!
Giữa lúc quỷ khí bốc lên, mái tóc đen dần biến thành một miếng thịt lợn, Đầu Bếp bắc nồi, đổ dầu và bắt đầu nấu, Tiểu Cao nêm nếm gia vị.
Mùi khói bếp và mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.
Không lâu sau, một đĩa thịt kho tàu đã xuất hiện.
Những quỷ vật trong nhà hàng Minh Ký như yêu quái nhìn thấy thịt Đường Tăng, mắt đầy vẻ thèm thuồng nhìn món ăn ngon trong tay Đầu Bếp.
Trong đó, Ảnh Tử là khao khát nhiều nhất.
Nhưng đáng tiếc.
"Để Đầu Bếp ăn, không biết ăn hết có thể thăng cấp thành Hung thần hay không?”
Mạch suy nghĩ của Lục Minh đơn giản và dứt khoát như vậy!
Bởi vì đây là con đường duy nhất.
Cơ hội thăng cấp Hung thần này, ngoại trừ Đầu Bếp đã là bán bộ Hung thần thì nhất định không được nhường cho quỷ vật khác. Những người khác trong đây, trừ Đầu Bếp ra, cho dù bất kỳ ai ăn món này cũng không thể đột phá được đến cấp Hung thần.
Đầu Bếp cười cười, cũng không nói chính sự, mà chỉ nói ý: “Cậu muốn tôi ăn thật à?”
Lục Minh gật đầu.
"Vậy cậu có biết không, nếu tôi trở thành Hung thần, năng lực của cậu và Ảnh Tử sẽ không thể nào kìm hãm tôi được nữa đâu... Đến lúc đó, tôi muốn đi thì đi, muốn không đi theo cậu thì không đi theo cậu, thậm chí tôi còn có thể dùng sức mạnh của Hung thần để thay đổi ký ức của cậu, biến cậu thành con rối của tôi, thậm chí cướp lấy cơ thể và tư cách người chơi của cậu..."
Tiểu Cao rụt đầu lại, mơ hồ nhận ra mùi thuốc súng, nhưng Lục Minh lại không hề sợ hãi.
“Bảo ông ăn thì ông cứ ăn đi.”
Đầu Bếp lập tức yếu thế.
"Được, tiểu tử cậu thật trượng nghĩa, thế thì tôi cũng không thể không có quy củ."
Quỷ khí lờ mờ từ trong cơ thể Đầu Bếp tràn ra, từ từ hòa vào đĩa thịt kho tàu trước mặt.
Một động tác này khiến đĩa thịt kho tàu càng thêm hấp dẫn, khiến Ảnh Tử càng thèm nhỏ dãi hơn.
Nhưng Lục Minh lại có thể nhìn thấy, Đầu Bếp càng không ngừng tăng cường công năng của đĩa thịt kho tàu này thì thân ảnh của ông ta lại càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mơ hồ.
Lục Minh ngẩn người trong chốc lát, sau đó phản ứng lại!
“Ông đang làm gì vậy?"
Nhưng Đầu Bếp chỉ vẫy tay, không nói hai lời đã đuổi Lục Minh ra khỏi nhà hàng Minh Ký.
Tiểu Cao ở bên cạnh thấy vậy, có chút không hiểu.
Một lát sau, cho đến khi bức tường nhà hàng Minh Ký nứt ra, sắp sụp đổ, Đầu Bếp thậm chí sắp rơi xuống thành ác linh trung đẳng thì động tác truyền quỷ khí mới dừng lại.
“Này.”
Đặt đĩa thịt kho tàu đã chế biến lại lên mặt bàn, Đầu Bếp mỉm cười gật đầu với Ảnh Tử.
Ảnh Tử nhếch miệng, lộ ra nụ cười vô cùng khủng bố, không nói hai lời đã ngồi xuống, đưa tay gắp một miếng thịt kho tàu.
Tiểu Cao rụt cổ lại, dường như nghĩ đến vẻ mặt bình tĩnh nhưng sát khí ngút trời của Lục Minh...
Trò đùa này quá lớn rồi.
Một khi phe mình không có Hung thần, mọi tính toán đều thành công cốc, sự hi sinh của Tiến Sĩ và Trấn Thủ giả sẽ trở thành uổng phí, ngay cả Lục Minh cũng trở thành trò cười.
Tiếng của Đầu Bếp đột nhiên vang lên bên tai Tiểu Cao.
"Ra ngoài nói với Lục Minh một tiếng, không phải Đầu Bếp tôi không biết điều, mà là cực hạn hiện giờ của cậu ta căn bản không đảm đương nổi một Hung thần.”
“Một khi tôi thăng cấp thì sẽ cho cậu ta ăn đến bể bụng.”
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Cao chỉ cảm thấy mắt hoa lên, sau đó đã thấy bản thân xuất hiện ở nơi ẩn náu số bốn của Nghị Hiệp.
Bên cạnh, Lục Minh lim dim mắt, không có biểu cảm gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt nơm nớp lo sợ không dám thở mạnh của Hi Vọng là có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Lục Minh hẳn là không tốt lắm.
Tiểu Cao do dự nói ra lời của Đầu Bếp vừa nãy, Lục Minh nghe xong chỉ lắc đầu: "Dù sao cũng phải thử..."
⚝ ✽ ⚝
"Nhưng thực ra còn có cách tốt hơn."
Cho đến khi Lục Minh và Tiểu Cao đi rồi, Đầu Bếp mới cười nói tiếp.
Ông ta cầm lấy chiếc giẻ lau bàn lau tay, nhìn về phía Ảnh Tử đang ăn ngấu nghiến.
Trên khuôn mặt xấu xí lộ ra nụ cười chân thành.
"Ba yếu tố để Ác linh thăng cấp thành Hung thần: Có tiềm năng thăng cấp thành Hung thần hay không, có cơ hội thăng cấp thành Hung thần hay không, có thể hình thành Quỷ vực sơ khai và phát triển Quỷ vực sơ khai thành Quỷ vực chân chính hay không.”
Ảnh Tử có tiềm lực thăng cấp thành Hung thần.
Còn về phần cơ hội thì thực sự là quá huyền ảo, quá mơ hồ.
Mà Quỷ vực sơ khai, thì trước mắt đúng là Ảnh Tử không có.
Nhìn qua thì có vẻ như Ảnh Tử hiện giờ không thể nào thăng cấp thành Hung thần được, để Ảnh Tử ăn mâm đồ ăn này rõ ràng là lãng phí.
Nhưng Đầu Bếp lại hiểu rõ những quy tắc ở đây, là bán bộ Hung thần, ông ta hiểu Ảnh Tử hơn Lục Minh rất nhiều.
“Cậu không thiếu thứ gì cả... chỉ thiếu món ăn này thôi."
Đầu Bếp ngồi xuống đối diện Ảnh Tử, ánh mắt lộ ra tia sáng nhu hòa.