← Quay lại trang sách

Chương 261 Đốt thép! 1

Lục Minh quay đầu nhìn Ảnh Tử, thấy Ảnh Tử cũng đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, Hi Vọng thì nằm giữa hai người.

Cho đến khi Ảnh Tử há miệng cười, để lộ một nụ cười khó coi, khoang miệng vẫn đen như thường lệ, còn không có răng.

Thế là, Lục Minh cũng cười.

“Đúng vậy.”

“Dù sao cũng là chủ linh hồn của mình.”

“Mình phải tin tưởng Ảnh Tử hơn là tin tưởng Đầu Bếp mới đúng chứ.”

Lục Minh lẩm bẩm như vậy, sau đó hắn đứng dậy, quay trở lại nhà hàng Minh Ký.

Hắn nhìn thấy trong nhà hàng Minh Ký, Đầu Bếp ngồi trên ghế mơ màng, dường như đã cạn kiệt sức lực, thấy Lục Minh quay lại, Đầu Bếp miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười khó coi.

Hắn còn có thể nhìn thấy, bức tường của nhà hàng Minh Ký sắp bị phá nát, một Quỷ vực sơ khai tốt như thế bị quấy nhiễu, không còn hình dạng như trước.”

“Ông vẫn ổn chứ?”

Lục Minh thăm dò hỏi một câu, Đầu Bếp giơ tay, nâng ngón cái lên.

"Yên tâm đi, không chết được."

Còn nữa, nói với Ảnh Tử một tiếng, nhất định phải lưu một phần ba Hung thần đó cho tôi! Tôi độc hưởng!”

“Được.”

⚝ ✽ ⚝

Ngày hôm đó.

Có máy bay chiến đấu bay ra từ nơi ẩn náu thứ tư của Hiệp Nghị, máy bay chở theo siêu anh hùng cấp siêu phàm Nghị Hiệp, cùng với một Thiên tai, một Hung thần.

Trong máy bay chiến đấu, Nghị Hiệp vũ trang đầy đủ ngồi ở vị trí ghế lái.

Phía sau, Lục Minh và Chiến Sĩ ngồi trên ghế, người nào người nấy mặt không cảm xúc.

Toàn bộ chiếc máy bay này cũng chỉ có ba người bọn họ- Và bây giờ, bọn họ đang chuẩn bị dùng món quà của Tiến Sĩ, chính thức phát động phản công với những kẻ ngoài hành tinh kia.

"Có thể thắng không?"

"Có thể thắng không?"

"Đều là Thiên tai, Tiến Sĩ và Trấn Thủ Giả chết rồi, đổi lại hai người các cậu! Các cậu có thể chiến thắng không?”

Tất nhiên là những lời này Nghị Hiệp không nói ra.

Ông ta chỉ không ngừng tự hỏi, nhưng căn bản không thể thuyết phục bản thân mình nhen nhóm dù chỉ một tia hy vọng.

Thiên tai thăng cấp lâu năm và Thiên tai vừa mới thăng cấp thực sự có sự chênh lệch về thực lực.

Sự hi sinh của Tiến Sĩ và Trấn Thủ Giả, trong mắt Nghị Hiệp chỉ là làm việc vô ích.

Khóe mắt liếc nhìn về phía sau, lại thấy Lục Minh cũng đang nhìn chằm chằm vào Nghị Hiệp.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Minh mở miệng.

“Hi sinh số ít, bảo vệ số nhiều.”

Vẫn là câu nói này.

Vẫn là câu nói này!

Vẫn là câu nói này!!

Nghị Hiệp đột nhiên cứng đờ, sau đó tức giận đập mạnh vào bảng điều khiển!

"Không giống nhau!"

Sắc mặt ông ta trở nên dữ tợn, lớn tiếng nói: “Lúc đó tôi không thể không làm như vậy! Không thể không làm! Cậu có hiểu không?”

"Tôi không hi sinh số ít, tương lai sẽ chết càng nhiều người!"

Chiến Sĩ đột nhiên mở miệng: “Ông cũng có thể quan sát tương lai à?”

Nghị Hiệp đột nhiên ngậm miệng.

“Nói trắng ra thì những hi sinh đó không liên quan đến bản thân ông nên ông mới nói được câu hi sinh số ít bảo vệ số nhiều. Còn bây giờ, Tiến Sĩ hi sinh rồi, Trấn Thủ Giả hi sinh rồi, nhìn trạng thái của ông thì giống như ông rất quan tâm đến bọn họ... Thế nên? Bây giờ ông đã cảm nhận được cảm nhận của những người thân của những người bị ông đem ra làm vật hi sinh chưa?”

"Không giống nhau! Chuyện tôi làm là có giá trị...”

Chiến Sĩ cười nhạo nói: "Còn mạnh miệng còn mạnh miệng!"

“Thứ mà ông cho là có giá trị, chỉ là thứ mà ông đi rêu rao với mọi người mà thôi. Ông nói hi sinh số ít, có thể cứu được số đông... Ông dựa vào đâu mà cho rằng như thế? Ông có năng lực đoán trước tương lai à? Sao ông có thể đoán được tên siêu tội phạm bị ông giết trong vụ nổ đó, sau này có thể giết nhiều người vô tội hơn những người vô tội chết chung với anh ta?”

Lục Minh cũng mở miệng: "Hơn nữa, sao ông biết được tôi và Chiến Sĩ không có cách nào báo thù cho nhóm người Tiến Sĩ? Không có cách nào gánh vác hi vọng của Tiến Sĩ đối với thế giới này?”

Chính nghĩa sinh ra từ tư tưởng chủ quan, vào lúc này trở nên vô cùng nhợt nhạt và bất lực.

Nghị Hiệp không nói gì nữa.

Ông ta chỉ dừng máy bay chiến đấu ở rìa Los Santos, xuống máy bay, nhìn về cột khí khổng lồ đang bốc lên ở phía xa.

Có thể thấy, theo cầu thời không dần ngưng tụ, phạm vi lực trường mở rộng rất nhiều, thậm chí bao trùm cả một nửa Los Santos.

Trong Los Santos, các cấu trúc kim loại rời rạc dưới tác dụng của lực trường không ngừng bay về phía cột khí xa xa, ngay cả các cấu trúc kim loại kết hợp chặt chẽ, thậm chí cả cốt thép trong các tòa nhà cũng có dấu hiệu nới lỏng và lung lay.

Cùng lắm là ba ngày nữa, toàn bộ Los Santos sẽ bị phá hủy dưới tác dụng của lực trường, trở thành chất dinh dưỡng cho cầu thời không.

Tất nhiên là...

"Làm sao có thể để các người toại nguyện được chứ?"

Chiến Sĩ nhấc chân, dẫn đầu tiến vào trong trung tâm cột khí.

Phía sau, Lục Minh và Nghị Hiệp mặc chiến giáp phi kim loại cũng đi theo.

Cho đến khi bọn họ bước vào phạm vi lực trường, rồi lại bước vào ngoại vi cột khí kim loại vụn bay tán loạn.

Ngọn lửa sáng rực bắt đầu lóe lên trên người Chiến Sĩ.

Anh ta nâng tay lên.

“Cút ra đây!”

Vung nắm đấm!

“Cho tôi!”

Tiếng nổ dữ dội vang lên!

Lấy trọng quyền của Chiến Sĩ làm trung tâm, một gợn sóng hình quạt lan tỏa ra, luồng năng lượng khổng lồ cuốn theo những mảnh kim loại, điên cuồng quét về phía phi thuyền ngoài hành tinh!