← Quay lại trang sách

Chương 267 Anh ta cũng biến thành món ăn ngon 2

“Cũng không phải không được… Thực ra chị cũng khá mong chờ chuyện tình nơi công sở đấy.”

Hi Vọng muốn nói rằng quấy rối tình dục nơi công sở và chuyện tình công sở là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ Eva thì nó cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhếch miệng.

Sau đó, Chó Golden đứng dậy, gió thổi rối tung bộ lông của nó.

Hi Vọng nhìn về phía dưới, trong mắt lóe lên hung ý.

“Tiến Sĩ thực ra là một người rất tốt, thế mà lại chết đi như thế, thật đáng tiếc.”

“Những chuyện khác mình không làm được, chỉ có thể dùng đầu của mấy tên phản bội để tế anh linh của Tiến Sĩ vậy.”

Hi Vọng lại quay đầu nhìn về phía Eve.

“Em đi một chút rồi sẽ trở lại ngay.”

Chỉ ba mươi giây sau, Hi Vọng lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh Eve, lúc này trên móng vuốt của chú chó lớn có máu tươi, trong miệng còn ngậm một chiếc két sắt không nhỏ.

Hi Vọng đặt chiếc két sắt bên cạnh nữ Học Giả, rồi nằm im bất động.

Học Giả lấy ra một số linh kiện nhỏ, mày mò một chút rồi mở két sắt, nhìn vào chất kim loại màu trắng bạc xếp thành khối trong két sắt, Học Giả nhẹ giọng mở miệng, âm thanh theo tai nghe truyền đến tai một người nào đó.

“Chuyện còn lại giao cho ông, Nghị Hiệp tiên sinh."

⚝ ✽ ⚝

“Nhận được.”

Hai chữ “nhận được” này, Nghị Hiệp nói rất khó khăn.

Bởi vì dư chấn của cuộc giao tranh cấp Thiên tai khiến Nghị Hiệp hô hấp khó khăn, mặc dù ông ta không trực tiếp lọt vào công kích của kẻ địch cấp Thiên tai, nhưng cuộc giao tranh giữa Chiến Sĩ và nhóm người Roger vẫn khiến ông ta chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Thứ nhất là vì ông ta không ngờ Chiến Sĩ và Lục Minh thực sự có thể chống đỡ được bốn Thiên tai.

Thứ hai là vì ông ta cũng cảm nhận được sự yếu đuối của mình.

Ở trong phạm vi lực trường của cầu thời không, vật chất kim loại sẽ bị cầu thời không kéo đi, trở thành vật liệu xây dựng của nó.

Vì vậy, Nghị Hiệp đã đỗ máy bay ở rất xa, thậm chí còn cởi bỏ bộ giáp mà mình thường sử dụng, thay vào đó là bộ giáp dự phòng được làm bằng vật liệu phi kim loại - hiệu suất của bộ giáp này không được tốt lắm.

Nghị Hiệp từng “giết chết” Nữ yêu, nhưng giờ phút này, ông ta lại không thể nào tham gia vào trận chiến trước mặt được. Ông ta giống như người ngoài cuộc, bị mọi người lãng quên… hoặc có thể nói là bị mọi người bỏ qua.

Nhưng trong quan sát tương lai của Tiến Sĩ, vai trò của Nghị Hiệp không phải là người ngoài cuộc.

Trong đầu ông ta dường như hiện lên nụ cười và dáng vẻ của Tiến Sĩ, có nụ cười rộng lượng của Tiến Sĩ, có lời nói đùa tao nhã của Tiến Sĩ, có lời dạy bảo ân cần của Tiến Sĩ.

Còn có lời cuối cùng mà Tiến Sĩ nói với ông ta.

“Cầu thời không kia mới là phiền toái lớn nhất.”

“Một khi cầu thời không được xây dựng hoàn chỉnh, bất kể ai thắng ai thua trên chiến trường, thế giới này sẽ rơi vào thảm họa lớn.”

Nghị Hiệp vừa định nói gì đó, nhưng Tiến Sĩ đã vẫy tay ngắt lời.

“Tôi biết, cậu muốn hỏi có thể phá hủy cầu thời không bằng vũ lực hay không, câu trả lời là không thể.

Tôi đã quan sát tương lai và thấy được rất nhiều thứ, vũ lực không thể phá hủy cầu thời không, hoặc nói đúng hơn là vũ lực mà chúng ta có không thể… dù là Thiên tai hay Hung thần cũng không được.”

“Những vấn đề về kỹ thuật, chỉ có thể dùng kỹ thuật để giải quyết. Tôi không rành về phương diện này, bản thân cậu cũng không làm được, nhưng nếu cộng thêm Học Giả, vị khách đến từ thế giới khác kia, chúng ta có thể làm được.”

“Vì vậy, tôi phải giao trọng trách này cho cậu. Nghị Hiệp, đừng làm tôi thất vọng.”

Thấy Nghị Hiệp gật đầu, Tiến Sĩ lập tức mỉm cười, giống như nghĩ đến được điều gì đó rất thú vị.

Ông ấy không nói, Nghị Hiệp cũng không hỏi.

Chỉ có câu nói cuối cùng trước khi ra ngoài khắc sâu trong đầu Nghị Hiệp.

“Hãy nhớ lập trường của mình, hãy nhớ chính nghĩa mà mình đã lựa chọn.”

Tiến Sĩ lặp lại một lần nữa: “Đừng làm tôi thất vọng.”

Những luồng sáng bạc từ xa bay tới.

Có thể thấy, nguồn gốc của luồng sáng là chiếc hộp trong tay Học Giả.

Học Giả đứng ở rìa lực trường của cầu thời không, mở chiếc hộp kia ra, lực trường tự động hút kim loại bạc chưa xác định trong hộp vào, biến thành vật liệu xây dựng Cầu không gian.

Tuy nhiên, chỉ có một số ít người biết rằng, Học Giả vừa mới đặt bẫy trên những thứ đồ chơi nhỏ này.

Nghị Hiệp nằm co quắp sau một tảng đá lớn, nhìn thấy ánh bạc thì lập tức kích hoạt chiến giáp trên người.

Kết hợp sức mạnh của Học Giả và Nghị Hiệp.

Bọn họ lại mở ra một chiến trường thứ ba.

Tên là Chiến trường ảo Internet.

⚝ ✽ ⚝

Thế giới bên ngoài gió giục mây vần, nhưng Lục Minh lại chẳng quan tâm.

Hay nói đúng hơn, bản thân hắn đã không còn khả năng để quan tâm nữa.

Nếu tính theo bản chất năng lực… thì Lục Minh có lẽ là một… Triệu hồi sư?

Sức mạnh có thể sử dụng trong tay thì nhiều, nhưng sức mạnh thực sự của riêng hắn thì lại rất ít- Ảnh Tử giờ đã là hung thần, rất lợi hại, nhưng bản thân Lục Minh thì lại không hề lợi hại, hắn miễn cưỡng chỉ có thể coi như là cấp Thức tỉnh mà thôi, mạnh được hơn người bình thường một chút.

Nếu nghĩ đến chuyện trước đó bị Đầu Bếp đuổi khỏi nhà hàng Minh Ký... thì Lục Minh còn thảm hơn cả một chữ thảm?

Nói tóm lại, hắn cũng chỉ có thể ở trong quỷ vực của Thợ cắt tóc, nhìn Ảnh Tử và Thợ cắt tóc chiến đấu... Có lẽ đây cũng có thể coi là một loại đơn phương lăng nhục.

Lục Minh đã nhiều lần đề nghị giải quyết trận chiến nhanh chóng, nhưng Ảnh Tử không trả lời, Lục Minh cũng chẳng thể làm gì.

Còn đối thủ của Ảnh Tử- Thợ cắt tóc, thực ra còn muốn kết thúc trận chiến này nhanh hơn cả Lục Minh- Đau dài không bằng đau ngắn.

Nhưng tất nhiên là Ảnh Tử cũng chẳng thèm để ý đến lời thỉnh cầu của anh ta.

Thực ra, ngay khi tay của Ảnh Tử cắm vào trong ngực Thợ cắt tóc thì Thợ cắt tóc đã mất năng lực phản kháng rồi!

Lực hút khủng khiếp truyền ra từ cánh tay Ảnh Tử, giống như một hố đen nuốt chửng mọi thứ, quỷ khí trong cơ thể Thợ cắt tóc, thông qua tay Ảnh Tử, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Ảnh Tử, trở thành thức ăn cho Ảnh Tử.