← Quay lại trang sách

Chương 293 Quay lại 2

Công quốc Kalima, thủ đô và căn cứ sinh tồn đầu tiên của chính phủ.

"Có ai không? Có ai không?"

Andreas- một người đàn ông trung niên da trắng, đang vừa điều chỉnh điện đài, vừa thấp giọng nói.

Chỉ vỏn vẹn ba chữ “Có ai không?”, nhưng lại được Andreas nói một cái ôn hòa và rung động lòng người... Giọng điệu mặc dù yếu ớt, nhưng lại bao hàm cả hi vọng.

“Không có ai đâu...”

Một giọng nói khác đột nhiên vang lên từ phía sau ông ta.

Andreas quay đầu, liền phát hiện có người đứng sau lưng mình từ bao giờ.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác bông rộng, sờn rách, khoảng ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, như thể một thời gian dài không được ăn uống dinh dưỡng đầy đủ.

Lúc này, người phụ nữ cầm một chai rượu trong tay, nói xong thì lại ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó lại ợ một cái.

“Eva... Cô uống ít thôi.”

Người phụ nữ tên là Eva tiến lên một bước, không thèm quan tâm đến lời khuyên nhủ của Andreas. Cô ta bước đến chỗ điện đài, nói lớn: “Alo, alo? Alo? Có ai không? Có người thì mau lên tiếng đi, Andreas của chúng tôi đã lâu lắm không tìm được người bạn mới nào để nói chuyện rồi.”

“Alo alo alo?”

“Alo alo alo!”

“Rầm!”

Eva lại uống thêm một ngụm rượu, sau đó ngồi mạnh xuống bên cạnh, nhún vai.

“Ông thấy chưa, không có ai cả...”

Andreas không nói câu nào.

Bên tai ngoại trừ tiếng điện đài xào xạc, thì còn có giọng nói mang theo hơi men của Eva.

"Hôm nay lại có thêm ba người chết, vậy là chỉ còn 125 người sống ở căn cứ thôi.”

“Không còn thức ăn nữa.”

“Đúng rồi, Andreas, ông cũng biết là trước kia tôi không uống rượu đúng không?”

Eva nói đến đây thì lắc lư bình rượu trong tay.

“Nếu như còn đồ ăn thì tôi có cần phải uống rượu cho đỡ đói không?”

Eva nhấp thêm một ngụm rượu nữa, sau đó co quắp người ngồi ở cuối giường, giống như một con thú nhỏ đã đi đến đường cùng.

Nhìn khuôn mặt hốc hác và tuyệt vọng của Eva, Andreas vô thức siết chặt hai tay lại.

Ông ta hít sâu một hơi, nuốt hết những tuyệt vọng đó vào trong bụng, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía điện đài, một lần nữa phát ra những tiếng kêu gọi.

"Có ai không?"

"Có ai không?"

"Nếu có ai đó, hãy nói một lời đi..."

"Cầu xin..."

Cho đến khi giọng nói trầm thấp, như ánh sáng trong đêm xé tan bóng tối.

“Có.”

Andreas bỗng nhiên sững sờ.

Giọng nói bình tĩnh và thản nhiên truyền ra từ trong điện đài.

"Andreas đúng không? Đi ra, nhìn ra bên ngoài.”

Không biết là vì muốn nắm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng trong tuyệt vọng, hay là trong thâm tâm biết rõ hy vọng mong manh, nhưng vẫn không muốn từ bỏ bất kỳ hy vọng nào để sinh tồn...

Andreas bỗng nhiên đứng dậy, tháo tai nghe xuống, xông ra khỏi phòng.

Vượt qua hành lang tối tăm, leo lên cầu thang hướng lên trên, kéo cánh cửa kim loại, cùng với cái lạnh và ánh nắng yếu ớt chiếu vào mặt, Andreas nhìn thẳng lên bầu trời.

Thế là, ông ta nhìn thấy một chiếc máy bay có hình dạng kỳ lạ nhưng rất lớn từ xa ầm ầm bay tới, cuối cùng dừng lại trước lối vào của căn cứ sinh tồn đầu tiên.

Máy bay hạ cánh, hai nam một nữ cùng nhau bước ra.

Quần áo không ấm áp nhưng sạch sẽ và gọn gàng, khuôn mặt hồng hào chứng tỏ họ không thiếu thức ăn, mặc dù gió lạnh thổi qua, bộ ba kỳ lạ này vẫn không có vẻ lạnh lẽo, họ chỉ đi thẳng một mạch, đến trước mặt Andreas.

“Andreas?”

Người đàn ông mặt liệt cao gầy lên tiếng hỏi. Andreas giật bắn mình, sau đó ấp úng: “Anh... Là người vừa nói chuyện với tôi sao?”

Thực ra, tôi đã trò chuyện với ông từ lâu lắm rồi. Tất nhiên là những chuyện này ông đều không nhớ, nhưng cũng không quan trọng.”

“Điều quan trọng là...”

Người đàn ông mặt liệt khẽ dừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười cứng đờ khó coi.

“Điều quan trọng là... Tôi mang đồ ăn và... cả hi vọng đến cho mọi người.”

⚝ ✽ ⚝

Căn cứ sinh tồn của chính phủ đầu tiên của Kalimar, là nơi tập trung lớn nhất của Công quốc Kalimar.

Nhưng thật đáng tiếc, hiện giờ nơi này chỉ còn hơn một trăm người, mỗi ngày đều có thêm người chết.

Cơ sở hạ tầng thì không tệ, nhưng nguồn cung cấp năng lượng thực sự không đủ, tất nhiên, vấn đề năng lượng chỉ là vấn đề nhỏ, vấn đề hiện tại của bọn họ chính là đồ ăn.

Không có đồ ăn thì con người sẽ chết, đây là một chuyện rất đơn giản.

Dưới áp lực sinh tồn khắc nghiệt như vậy, nhóm của Lục Minh thực sự là những vị cứu tinh, họ cũng nhận được sự đối xử mà những vị cứu tinh nên có.

Không có sự đấu đá nội bộ, cũng không có bất kỳ trở ngại nào.

Khi Học Giả lấy máy chế tạo kem dinh dưỡng và nguyên liệu từ cột đạo cụ ra thì tất cả mọi người ở căn cứ đều thống nhất Học Giả là người có quyền lãnh đạo tối cao.

Có đồ ăn, bảo bọn họ coi Học Giả là tổ tiên cũng được!

Thế là Học Giả trở thành thủ lĩnh của căn cứ sinh tồn, cô ấy lập tức nghĩ đến chuyện qua cửa hoàn mỹ.

Và thời gian mười lăm ngày, thực sự không thể lãng phí.

Những dây chuyền sản xuất khổng lồ và có hình dạng khác nhau được dựng lên, chế tạo thực phẩm, lò phản ứng hạt nhân siêu nhỏ, khoang tuần hoàn sinh thái đơn nhân, kho tái chế tài nguyên...

Năng lượng, thực phẩm, nước uống... vân vân và vân vân.

Lục Minh biết Học Giả đã chuẩn bị rất nhiều thứ với mong muốn đạt được tiêu chuẩn qua cử hoàn mỹ của phó bản Vĩnh tịch băng nguyên, nhưng hắn không ngờ cô ấy lại chuẩn bị được nhiều như vậy...

Toàn bộ căn cứ sinh tồn đầu tiên lúc này đều chất đầy đồ đạc mà Học Giả mang tới.

Khi nhà máy điện hạt nhân siêu nhỏ bắt đầu hoạt động, nguồn năng lượng dồi dào đã khởi động những thiết bị tạo tác vượt thời đại, tiếng ầm ầm của máy móc dường như đánh dấu sự bất khuất của loài người và sự khởi đầu của cuộc phản công chống lại thảm họa.

Học Giả đã vào trạng thái làm việc —— toàn tâm toàn ý, không được làm phiền.

Chiến Sĩ yên tĩnh đứng bên cạnh Học Giả, anh ta làm nhiệm vụ bảo vệ Học Giả. Mặc dù những thổ dân của phó bản này không có siêu năng lực, đều chỉ là những người bình thường, thế nhưng Chiến Sĩ cũng sẽ không vì chuyện đó mà giảm thiểu đề phòng, hạ thấp yêu cầu của mình.

Lục Minh rảnh rỗi, hắn đơn giản sắp xếp lại những việc cần làm, sau đó tới chỗ Andreas.

“Ông có biết căn cứ sinh tồn thứ ba ở đâu không?”

Andreas gật đầu: “Có cần tôi dẫn anh đi không?”

“Không cần, chỉ cần đánh dấu trên bản đồ cho tôi là được.”

“Ừm.” Andreas nhẹ gật đầu.