Chương 303 Quái đàm đô thị 2
Tử Thần tiên sinh không phải người mà cục an ninh chúng ta có thể chỉ huy được... Anh ta và chúng ta là quan hệ hợp tác, không phải quan hệ phụ thuộc."
"Hơn nữa..."
Lời còn chưa dứt, sương mù trước mặt thị trấn nhỏ đã tan đi.
Người đàn ông có biệt danh Quỷ ăn người bước ra khỏi thị trấn nhỏ với bước chân nhẹ nhàng, khuôn mặt vẫn xấu xí như cũ, nhưng ánh mắt đã không còn đờ đẫn như trước.
Vương Thái nói thêm.
"Hơn nữa, giết gà sao phải dùng dao mổ trâu?"
"Tiểu Lương... ghi lại dữ liệu."
Vương Thái vừa nói xong, kỹ thuật viên bên trái Đồng Dương lập tức giơ tay ra hiệu OK.
Vương Thái nhanh chóng nói: "Sự kiện kỳ lạ ở thị trấn nhỏ Millshaw đã được giải quyết. Mục tiêu: Gã hề kinh dị. Thực lực: Lệ quỷ cấp thấp.”
“Số người sống sót trong thị trấn nhỏ là 876 người, số lượng tử vong ước tính khoảng 300-400, thông báo cho chính phủ Úc đến thu dọn."
Nói xong, Vương Thái dừng lại một chút rồi lại nói.
"Dựa trên sự kiện kỳ lạ ở thị trấn nhỏ Millshaw, có thể đưa ra suy đoán sau: Phạm vi ảnh hưởng của hiện tượng can thiệp trong phó bản Quái đàm đô thị rất lớn, nhưng quỷ vật do hiện tượng can thiệp tạo ra thì không mạnh."
"Đề nghị xử lý ngay phó bản Quái đàm đô thị.”
Hiện tượng can thiệp tạo ra quỷ vật không mạnh, nhưng lại phải xử lý ngay phó bản Quái đàm đô thị, nghe hai câu này có vẻ như rất mâu thuẫn với nhau, nhưng thực chất thì lại không hề mâu thuẫn.
Bởi vì không mạnh là nhận xét của Vương Thái- người chơi số một quân đội Liên bang.
Quỷ vật trong miệng anh ta nói không mạnh, nhưng trong một đêm đã giết chết hơn 300 thường dân.
Kỹ thuật viên tên Lương Khê nhanh chóng nhập thông tin, cho đến khi thông tin nhập vào máy tính, gió trên không thổi mạnh.
Một chiếc trực thăng từ xa bay tới, đỗ trên đầu mọi người.
Năm người lần lượt lên máy bay, máy bay hướng đến nội địa châu Úc. Máy bay vừa cất cánh, Đoàn Vân lại lên tiếng.
“Vương Thái tiên sinh, anh vừa nói giết gà sao phải dùng dao mổ trâu, là có nghĩa gì?”
"Nghĩa đen."
Vương Thái nói xong, Đồng Dương cười nói.
"Tuần trước, Vương Thái tiên sinh và Tử Thần tiên sinh cùng vào phó bản tên là Dạ Yến, nghe thế thì có vẻ như Tử Thần tiên sinh đã lưu lại cho Vương Thái tiên sinh ấn tượng không tồi.”
Vương Thái ăn xong, không còn vẻ đờ đẫn ngốc nghếch như trước, anh ta cười nói: "Đội trưởng Đồng quá khen rồi... Đừng nói Tử Thần tiên sinh lưu lại ấn tượng cho tôi, tôi có thể lưu lại ấn tượng cho Tử Thần tiên sinh đã là tốt lắm rồi.”
Đoàn Vân lại chen vào: "Vậy Vương Thái tiên sinh, anh thấy Tử Thần tiên sinh là người như thế nào?”
Vương Thái quay đầu nhìn Đoàn Vân, anh ta có thể thấy, trong mắt Đoàn Vân lóe lên ánh sáng tò mò, chưa đợi Vương Thái mở miệng, Đoàn Vân đã e thẹn nói: "Dù sao cũng là người chơi trong danh sách của cục an ninh chúng tôi... Tôi chỉ là... ừm, tò mò."
Nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Đoàn Vân, Vương Thái cười cười.
Không phải tò mò, mà là sùng bái.
Dù sao, ngưỡng mộ kẻ mạnh là bản năng của sinh vật.
Nghĩ một lúc, Vương Thái nhếch miệng cười xấu xí: "Tử Thần tiên sinh là người rất dễ gần.”
Giọng nói vừa dứt, bốn người trong đội Đồng Dương đều thở phào nhẹ nhõm.
Lần này, họ được lệnh đến phó bản Quái đàm đô thị để hỗ trợ Lục Minh.
Nếu Lục Minh không dễ gần, hoặc có vấn đề kỳ quái gì đó, thì lần phó bản này sẽ rất nguy hiểm.
Lúc này nghe Vương Thái đánh giá về Lục Minh, mọi người đều nhẹ nhõm, lần lượt mở lời.
Đoàn Vân: "Lần đầu hợp tác với Tử Thần tiên sinh... Đội trường, tôi cảm thấy hơi căng thẳng.”
Đồng Dương: "Không lạ, tôi cũng căng thẳng, tôi muốn đi tiểu..."
Người đẹp tên Lâm Yến Chi trong đội nói: "Đội trưởng, tôi là một cô gái chưa chồng, anh có thể đừng nói thế trước mặt tôi được không?"
Lương Khê: "Chị Lâm, năm nay chị ba mươi rồi phải không..."
Trên máy bay đột nhiên có sát khí truyền ra.
Đoàn Vân lại lên tiếng: "Đúng rồi, sao không thấy Tử Thần tiên sinh nhỉ? Tôi còn định tranh thủ lúc chưa vào phó bản xin chữ ký..."
Đồng Dương giải thích: “Lục Minh tiên sinh còn có chuyện phải làm, đến lúc đó, anh ấy sẽ đợi chúng ta ở lối vào phó bản.”
Đoàn Vân: "Ồ."
⚝ ✽ ⚝
Một giờ sau, trực thăng hạ cánh ở một khu vực quân sự cấm được dựng tạm, Vương Thái và Đồng Dương dẫn đầu đến cửa vào phó bản, gặp những đồng đội khác trước cửa vào phó bản.
Hai người đàn ông và một con chó.
Đoàn Vân tự nhiên có một sự phấn khích khi gặp thần tượng!
Anh ta vội vàng tiến lên hai bước, đến trước một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, có khí chất mạnh mẽ, nghiêm trang chào theo kiểu an ninh.
“Tử Thần tiên sinh! Tôi là Đoàn Vân, đội viên đội ngoại vụ số 18 của cục An ninh, xin ra mắt!!!”
Không khí đột nhiên ngưng đọng.
Vương Thái há miệng nhưng không nói gì.
Tử Thần, người chơi số bốn của cục an ninh, hồ sơ được xếp vào loại tuyệt mật - ngay cả nhân viên nội bộ của cục an ninh nếu cấp bậc không đủ cũng đừng hòng nhìn thấy ảnh của Lục Minh.
Vì vậy…… ừm……
Người đẹp trai đứng trước mặt Đoàn Vân nở một nụ cười vô cùng ngượng ngùng.
Anh ta xoa mũi, do dự nói: “Cái kia…… Tôi tên là Cao Nghĩa Thịnh, là nhân viên liên lạc của Tử Thần.”
Nói xong, Tiểu Cao nhìn người đàn ông bình thường đeo kính đen bên cạnh, giơ tay chỉ.
“Thần tượng của anh ở đằng kia……”
Đúng là hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Sắc mặt của Đoàn Vân dần tái nhợt.
Anh ta quay đầu, liếc nhìn người đàn ông mặt liệt đeo kính đen bên cạnh như đang tỏ vẻ ngầu, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy có gì đặc biệt.
Đây chỉ là một người bình thường.
Không, nói là bình thường còn là lịch sự rồi...
Người này căn bản không có chút khí chất nào.
Lúc Đoàn Vân mới đến, anh ta liếc mắt một cái đã suýt tưởng rằng trước lối vào phó bản chỉ có một người một chó, bởi vì khí chất của người đàn ông đeo kính kia... phải nói là thấp không thể nào thấp hơn...
Cho đến anh ta khi nghe thấy tiếng phì cười.
Hi Vọng cười ngặt nghẽo.
Con chó Golden lăn lộn dưới đất, khiến Lục Minh cũng phải sờ sờ kính đen trên mặt.
Thứ này đúng là hữu dụng thật……