← Quay lại trang sách

Chương 321 Biện pháp của Lục Minh 2

Hai giờ sau khi chia tay, Lục Minh một lần nữa xuất hiện trước mặt Hi Vọng và những người khác. Phía sau lưng hắn, tiểu Bạch và lão Hắc vẫy tay với Đoàn Vân, sau đó mở lại Quỷ Môn Quan, trở về âm gian.

“Anh đúng là không tệ.”

Lục Minh một lần nữa lên tiếng, khen ngợi Đoàn Vân, Đoàn Vân cười khổ: "Đây là việc mà những người hỗ trợ như chúng tôi nên làm."

Nói xong, mặt anh ta đỏ bừng, không khỏi giải thích một câu: "Hơn nữa, tôi không biết anh đang ở gần đó, tôi không có ý nịnh nọt gì đâu.”

“Nịnh nọt cũng có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu?” Tiểu Cao thì thầm như tiếng muỗi kêu, không biết là nói cho ai nghe.

⚝ ✽ ⚝

Quay trở lại thời điểm trước đó.

Sau khi xử lý xong chuyện ở địa phủ, Lục Minh nghe phán quan xét xử một vài ác quỷ, nhưng chẳng thu thập được manh mối nào có giá trị. Tất nhiên, đây không phải là lý do để Lục Minh không tiếp tục nghe chuyện, nhưng chỉ cần để một Nha Tử ở đó nghe chuyện và ghi chép lại là đủ.

Vì vậy, Lục Minh rời khỏi địa phủ, nhưng để Ảnh Tử lại.

Đừng nhìn quỷ vực của Diêm Vương nhỏ, nhưng chức năng của nó lại rất mạnh mẽ.

Không chỉ có rất nhiều tiểu quỷ được sinh ra ở đó, mà quỷ vực địa phủ này còn có thể xuất hiện ở bất kỳ góc nào trên thế giới, đồng thời những tiểu quỷ kia có thể tùy ý mở Quỷ Môn Quan. Nói cách khác, Lục Minh kiểm soát được địa phủ thì cũng đồng nghĩa với việc sở hữu một tuyến đường truyền tống ở phó bản này, đi lại cực kỳ thuận tiện.

Và ngay khi Lục Minh xác định được vị trí của Hi Vọng, hắn đã bảo tiểu Bạch và lão Hắc mở Quỷ Môn Quan đưa mình về. Ngoài việc nghe được đoạn hội thoại của Đoàn Vân thì hắn còn nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【Nhiệm vụ hai: Truyền thuyết cổ xưa đã hoàn thành!】

【Bạn đã thành công đến được Âm phủ và từ Âm phủ quay trở lại Dương gian.】

【Chúc mừng bạn nhận được phần thưởng: 1000 điểm điểm kinh nghiệm, 1000 điểm du hí tệ.】

Điều này khiến Lục Minh hơi choáng váng...

Hóa ra mình đã trưởng thành đến mức này rồi sao.

Giọng nói của Hi Vọng vang lên bên tai, cắt ngang sự choáng váng của Lục Minh.

"Vậy nên lão đại, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Lục Minh quay sang nhìn Hi Vọng: "Làm gì là làm gì?”

"Chính là chuyện của Cổ hoàng đó.”

Đoàn Vân thấy trong mắt Lục Minh có vẻ nghi ngờ, liền mở miệng lặp lại suy đoán của mình một lần nữa.

Nói xong, Lục Minh suy nghĩ đơn giản, rồi nói: "Đi Tây Kinh."

Hi Vọng lập tức nhảy dựng lên: “Biết ngay là lão đại anh cũng sẽ lựa chọn như thế mà! Xuất phát! Qua cửa phó bản hoàn mỹ!”

Sự phấn khích của Hi Vọng dường như đã lây sang những người khác, chỉ có Lục Minh và Đoàn Vân nhìn nhau, ánh mắt của Lục Minh vẫn bình tĩnh, còn Đoàn Vân thì hơi lo lắng.

"Không đơn giản như vậy đâu..."

Chần chừ một lúc, Đoàn Vân vẫn mở miệng nói.

"Đầu tiên, trên người Cổ hoàng có manh mối để qua cửa hoàn mỹ chỉ là phỏng đoán, không chắc có đúng hay không.”

"Thứ hai, sức mạnh của Cổ hoàng. Chủ thể của truyền thuyết về Cổ hoàng phục sinh là bản thân Cổ hoàng ba triệu binh lính cổ đại chỉ là đi kèm. Nhưng giữa hai bên cũng có mối liên hệ.

Bây giờ binh lính cổ đại đang rầm rộ thể hiện sự tồn tại của mình, khi càng nhiều người nhìn thấy những binh lính cổ đại này, họ sẽ càng tin rằng Cổ hoàng đã phục sinh, và niềm tin của họ lại trở thành nguồn nuôi dưỡng cho sự phát triển của Cổ hoàng.”

Hi Vọng lập tức chen ngang: "Có thể mạnh hơn địa phủ không?"

Đoàn Vân lắc đầu: "Bây giờ thì chưa."

Nói xong, anh ta ngập ngừng: “Cuối cùng... cũng là điểm mấu chốt nhất."

“Mọi người nói xem, những binh lính cổ đại sống lại kia, có được coi là người không?"

Mọi người im lặng, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Cho đến khi Lục Minh đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai Đoàn Vân một cái.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy."

Đoàn Vân sửng sốt.

Anh ta nhìn Lục Minh, thấy sắc mặt Lục Minh bình tĩnh, thậm chí còn có chút nhàn nhã thảnh thơi.

Lục Minh quay đầu, nhìn mọi người nói: "Trước tiên có thể xác định một điểm... ngay cả khi Cổ hoàng có liên quan đến qua cửa hoàn mỹ thì mối liên quan đó cũng không lớn. Nói cách khác, tiêu diệt Cổ hoàng không đủ để đạt được điều kiện qua cửa hoàn mỹ.”

“Chuyện qua cửa hoàn mỹ với chúng ta mà nói thì vẫn là con số không, thế nên vấn đề thứ nhất chúng ta không cần phải nghĩ quá nhiều.”

“Vấn đề thứ hai, sức mạnh của Cổ hoàng, sức mạnh là vấn đề liên quan đến thời gian, thời gian kéo dài càng lâu, sức mạnh của những quái đàm sẽ càng lớn... Thế nên, chúng ta vẫn nên đi sớm thì hơn.”

Nói xong câu đó, Lục Minh dừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất."

"Thực lực."

Hắn chỉ nói hai chữ đơn giản, sau đó không nói nữa.

Mọi người mặt mày bối rối, không hiểu hai chữ “Thực lực” mà Lục Minh nói có ý gì.

Chỉ có Đoàn Vân hiểu.

Thực lực chính là thực lực thôi!

Cách nhìn của cường giả và nhược giả không giống nhau!

Đoàn Vân đang nghĩ cách tìm kiếm thông tin tình báo, cách sử dụng các phương pháp thông thường để phá giải phó bản.

Nhưng cách nghĩ của Lục Minh lại khác hoàn toàn với Đoàn Vân!

Bản thân Lục Minh không phải là người chơi giải đố, và phó bản này kỳ lạ đến mức hắn không hiểu nổi- thế nên chỉ có chỗ của Cổ hoàng là có thứ đáng để xem.

Đã muốn xem thì cứ đi xem thôi.