← Quay lại trang sách

Chương 334 Khi ta là hủy diệt (Một) 1

Khi Lục Minh nói xong, mọi người không khỏi nhìn nhau.

Ngay cả Hi Vọng hoạt bát nhất cũng không nói gì nữa, chỉ nằm trên mặt đất, lặng lẽ nhìn Lục Minh.

Cho đến khi Lục Minh lên tiếng trở lại.

"Cho nên, mọi chuyện là như vậy, tiếp theo, tôi bận việc của tôi, các người trốn việc của các người. Không cần quan tâm đến những thứ lộn xộn trong phó bản nữa, cứ trốn đi."

Sau khi sắp xếp xong cho Tiểu Cao và những người khác, Lục Minh quay đầu, đi về phía xa.

Chưa đi được hai bước, Lục Minh đã nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ, quay đầu lại thì thấy Hi Vọng đang đi theo sau mình, từng bước một.

Hi Vọng cũng dường như nhận ra sự phức tạp của Lục Minh, nó hú lên một tiếng, bước từng bước nhỏ đến bên Lục Minh, cọ vào chân Lục Minh.

Một người, một chó, cứ thế đi dạo ở âm phủ.

Cho đến khi đến bên bờ sông Vong Xuyên, Lục Minh ôm Hi Vọng, ngồi trên tảng đá bên bờ sông.

⚝ ✽ ⚝

“Lão đại, anh đang nghĩ gì thế?”

“Tao cũng không biết...”

“Vậy tôi đoán nhé?”

“Ừ, đoán thử xem.”

Hi Vọng khẽ ho hai tiếng, giọng trẻ con non nớt vang lên trong đầu Lục Minh.

"Tôi đoán là anh đang nghĩ rằng, Gaia này không phải là thứ tốt đẹp gì, thế giới này cũng vậy?"

Lục Minh không lên tiếng.

Nhưng rõ ràng, Lục Minh trong lòng đúng là có suy nghĩ như vậy.

Một lúc sau, tiếng lẩm bẩm vang lên từ miệng Lục Minh.

"Dù là theo tiêu chuẩn của con người hay theo tiêu chuẩn của ý chí thế giới, thì thế giới này đều rất vĩ đại... Trước đây tao đã nghĩ rằng đó là trách nhiệm của ý chí thế giới, là nền tảng tồn tại."

"Nhưng bây giờ Gaia xuất hiện thì tao mới biết mọi thứ không phải như vậy."

"Ý chí thế giới có thể không quan tâm đến những thảm họa xảy ra trên thế giới."

“Mày không biết được đâu, người phụ nữ tên là Gaia đó nhìn người ta bằng ánh mắt... thậm chí còn không thể dùng từ khinh thường để diễn tả được, mà là ngạo mạn ngút trời."

"Nhưng thực ra nghĩ kỹ lại thì điều này cũng hợp lý... Bản chất của sự sống vốn đã khác nhau, người ta sinh ra đã cao quý hơn tao nhiều... Sự khác biệt này thậm chí còn lớn hơn cả sự khác biệt giữa con của nông dân và con của hoàng đế."

“Thế là, tao lại nghĩ... Cũng là ý chí thế giới, không biết Thế Giới sẽ có suy nghĩ như thế nào nhỉ? Nếu tình hình phát triển đến mức cực kỳ tồi tệ, liệu Thế Giới có...”

"Anh có thể tin tưởng Thế Giới mãi mãi!”

Lục Minh chưa kịp nói hết lời thì Hi Vọng đã lên tiếng.

Giọng nói của nó vẫn non nớt, nhưng không còn dịu dàng nữa, chỉ còn sự nghiêm trọng.

Lục Minh cúi đầu nhìn con chó trong lòng.

Hắn luôn không hiểu tại sao Hi Vọng lại coi câu khẩu hiệu của cục an ninh là thật...

Cộng thêm những gì đã trải qua trong phó bản lần này, Lục Minh há miệng, cuối cùng cũng thốt ra hai chữ: "Thật sao?"

"Đúng vậy."

"Anh có thể tin tưởng Thế Giới mãi mãi!”

Nói xong, giọng nói của Hi Vọng lại trở nên vui vẻ.

"Yên tâm đi lão đại, Thế Giới không giống Gaia đâu."

Mối quan hệ giữa Hi Vọng và Lục Minh thì không cần phải nói nhiều.

Nhìn khuôn mặt chó của Hi Vọng, Lục Minh khẽ gật đầu – hắn tin tưởng Hi Vọng, thế nên cũng tin tưởng vào từng câu từng chữ mà Hi Vọng nói.

Tuy nhiên, khi niềm tin vào Thế Giới được nhen nhóm trở lại, sự phức tạp trong lòng Lục Minh vẫn không hề thuyên giảm.

Vì vậy...

“Chuyện tao băn khoăn không phải chuyện này.”

Dòng sông Vong Xuyên cuồn cuộn chảy về phía đông.

Nhìn dòng sông dài đen ngòm trước mặt, Lục Minh do dự, nói với "người" thân thiết nhất những lời chân thành nhất.

“Tao băn khoăn là vì tao phát hiện ra một sự thật."

Hi Vọng nhìn khuôn mặt của Lục Minh, dần dần không nói gì nữa, dường như nó nhận ra Lục Minh muốn nói điều gì.

Còn Lục Minh, cũng không có gì bí ẩn.

Chỉ bình tĩnh mở lời mô tả những gì mình vừa nhìn thấy.

Đó là... những hàng hóa có thể được cung cấp trong Căn phòng giao dịch.

“Khi tao đồng ý với Gaia, trở thành tay sai của của ta thì cô ta đã tính cho tao một khoản lời.”

Số tiền được tính như sau... Theo tiêu chuẩn chung, tức là làm không tốt cũng không tệ, chỉ ở mức trung bình. Tao làm việc cho cô ta mười lăm ngày, có thể đổi được những thứ trong giao dịch gấp nhiều lần so với việc qua cửa hoàn mỹ.”

Người chơi vào phó bản, giải quyết phó bản, qua cửa hoàn mỹ thì sẽ nhận được phần thưởng, nhưng những khó khăn, hiểm trở trong đó thì không cần phải nói nhiều.

Hiện tại Lục Minh trực tiếp ôm đùi boss, thực hiện một số nhiệm vụ không quá nguy hiểm, phần thưởng nhận được còn gấp mấy lần qua cửa hoàn mỹ cộng lại.

Khi hai con đường có tỷ lệ lợi nhuận hoàn toàn khác nhau, thì lựa chọn như thế nào thực ra rất rõ ràng.

Lục Minh nghĩ đến Sargeras.

Sargeras vào một phó bản, ôm đùi boss phó bản một lần là đã đổi được sức mạnh cấp Thiên tai—chưa nói đến kết quả, chỉ nói đến tư duy này, rõ ràng là tốt hơn nhiều so với việc cứng rắn đối đầu với boss phó bản.

Tất nhiên, điều này liên quan đến một vấn đề lập trường.

Còn về lập trường của Lục Minh.

Thực sự phải nói rõ ràng về điều này.

Lục Minh quay đầu nhìn Hi Vọng, hắn có thể thấy, trong đôi mắt to sáng lấp lánh của Hi Vọng, không có tạp chất.

Nó cứ nhìn Lục Minh như vậy… giống như một đứa trẻ ngây thơ…

Lục Minh hít một hơi thật sâu.

“Tao biết mày là một đứa trẻ ngoan.”

“Nhưng tao thì không.”

“Mày còn nhớ mối quan hệ của chúng ta với cục an ninh chứ?"

Hi Vọng lên tiếng: "Hợp tác."

"Đúng vậy, hợp tác."

“Tao không quan tâm Thế Giới nghĩ gì, anh ta muốn cùng loài người Trái Đất cùng sống cùng chết hay có ý tưởng khác, những điều này đối với tao mà nói đều không quan trọng.”

"Quan trọng là lập trường của chúng ta."

" Hi Vọng à… Mày hiểu tao mà, mày biết trước đây tao thích làm gì nhất mà, đúng không?”

Hi Vọng lại lên tiếng: " ủy thác."

"Đúng vậy, ủy thác."

Mà cái gọi là ủy thác này, thực ra là để người khác lựa chọn lập trường cho mình, tên sát thủ mang tên Tử Thần chỉ là con dao trong tay người ủy thác.

Nói về lập trường với một con dao, chẳng phải là chuyện buồn cười sao?

Đúng vậy.

Lục Minh ngay từ đầu, không có lập trường gì phải bảo vệ Trái Đất.