Chương 337 Khi ta là hủy diệt (Hai) 2
Thực ra Lục Minh rất thích cảnh sông Vong Xuyên.
Sông Vong Xuyên cuồn cuộn chảy về phía đông, hùng vĩ, tráng lệ, nhưng lại rất giả tạo.
Đúng vậy.
Sông Vong Xuyên này chỉ là ảo ảnh do uy năng của Quỷ vực tạo ra. Nếu như bước chân xuống nước thì sẽ cảm giác lạnh lẽo như băng, nhưng đây chỉ là phản ứng thần kinh do bị âm khí kích thích mà thôi.
Nhưng cảnh đẹp vẫn là cảnh đẹp, cảnh đẹp giả tạo cũng là cảnh đẹp.
Bờ sông Vong Xuyên.
Gaia đi trước, Lục Minh đi sau, chậm hơn nửa bước, địa vị cao thấp rõ ràng.
Lục Minh nhẹ nhàng lên tiếng.
"Lý do tôi muốn cô đợi là vì tôi cần xác minh lời của Ông chủ.”
"Đó là câu nói rằng Ảnh Tử sẽ bị kẹt giữa hung thần cấp thấp và hung thần cấp trung bình... vì đây là cơ sở hợp tác của chúng ta."
Lục Minh không nói dối.
Những gì hắn nói đều là lời trong lòng.
Vì sức mạnh của Ảnh Tử bị kìm hãm, thế nên Lục Minh mới lựa chọn “hợp tác” với Gaia. Nếu không, dựa vào Ảnh Tử chẳng phải là thoải mái hơn sao?
Còn Gaia, đừng nhìn vẻ ngoài của cô ta xinh đẹp, ngây thơ giống như không rành thế sự như vậy, Ý chí thế giới không phải thứ có thể coi thường.
Lục Minh biết chút tâm tư nhỏ của mình không thể giấu được cô ta, thế nên quyết định thành thật. Thái độ này của hắn ngược lại lại khiến Gaia cảm thấy hắn là người đáng tin cậy, ít nhất thì cũng không nói dối cô ta.
Mà người thật thà, ai mà không thích?
Sau một hồi suy nghĩ, Gaia lên tiếng, giọng điệu kiêu ngạo giảm đi đôi chút: "Lời của Ông chủ nói lúc nào cũng đúng.”
“Dù sao thì tôi cũng phải nghiệm chứng một chút chứ, đúng không?”
"Ừm."
Gaia hừ một tiếng, nhưng đã chuẩn bị tha cho Lục Minh, không còn dây dưa nhiều đến chuyện chậm trễ nữa.
"Còn lại, chính là sắp xếp dựa trên tiền đề là lời của Ông chủ đúng.”
Lục Minh lên tiếng, mạch lạc rõ ràng, chứng tỏ hắn đã thực sự nghiêm túc cân nhắc đến vấn đề này trong suốt thời gian qua.
"Trước đây, đồng đội của tôi đã nói với tôi rằng, nguyên nhân hủy diệt của thế giới phó bản này có thể bắt nguồn từ cuộc chiến tín ngưỡng... mặc dù chúng ta đều biết điều này là sai, nhưng suy nghĩ này thực sự không sai."
“Quái đàm sinh ra từ sức mạnh của sự tin tưởng, gốc rễ của quái đàm chính là nằm ở con người.”
“Nếu chúng ta muốn ngưng tụ kết tinh nguyện lực, thì gốc rễ cũng nằm ở con người."
"Nói cách khác, chúng ta cũng nhất định phải đi trên con đường giành tín đồ."
Gaia khẽ ho hai tiếng: "Là ngươi, không phải chúng ta.”
Lục Minh gật đầu: "Đúng vậy, người làm việc là tôi. Tôi nói nhầm."
“Tôi nói tiếp nhé.”
"Cô coi trọng tôi là đúng, vì điểm xuất phát của tôi thực sự không thấp.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Nhân gian, ít nhất là Hoa quốc, công nhận quan điểm rằng sau khi chết, người ta sẽ xuống âm phủ và đầu thai vào sáu cõi luân hồi."
"Nếu không có tôi, thì quái đàm Địa phủ này chắc chắn được coi là một trong những quái đàm lớn nhất, có lượng đối tượng tiếp cận dồi dào...”
"Còn về vấn đề tin tưởng vào những thứ này... ừm, thực ra nó liên quan đến nhu cầu cơ bản của con người."
"Không biết cô có nghe câu này chưa: Ngoài cái chết ra thì không có chuyện gì lớn."
Gaia không nói gì, Lục Minh thấy vậy liền tiếp tục nói.
"Câu nói này chứa đựng nhu cầu giản dị của người dân... họ thích chào đón sự sống mới, sợ hãi cái chết."
Chết, có ai không sợ chứ?
"Còn Địa phủ, thì chiếm giữ niềm tin vào cái chết này."
"Nhưng tôi không phải là người duy nhất... địa ngục, thiên đường, những thứ này đều được coi là đối thủ cạnh tranh của tôi."
"Điều đầu tiên tôi phải làm, là đánh bại tất cả những đối thủ cạnh tranh đang tranh giành niềm tin vào 'cái chết' với tôi!"
Nói trắng ra là muốn độc quyền.
Sau khi độc quyền cái chết, Địa phủ ẽ không ngừng hiển linh trước mặt mọi người. Dần dần, khi mọi người đều liên hệ Địa phủ với cái chết, cho rằng sau khi chết sẽ xuống Địa phủ, thì tốc độ ngưng tụ kết tinh nguyện lực này sẽ cải thiện rất nhanh.
Nghe Lục Minh nói một hồi, Gaia dừng bước.
Cô ta quay sang nhìn Lục Minh, đôi môi khẽ mở.
"Chỉ vậy thôi?"
Không đợi Lục Minh mở miệng, Gaia đã cười khẩy: "Chỉ vậy thôi, chỉ vậy thôi, chỉ vậy thôi?"
"Đây là kế hoạch gì? Đánh nhau? Cướp tín đồ? Nói thật, kế hoạch này ai cũng có thể nghĩ ra..."
Lục Minh nói: "Đúng vậy, nhưng tôi là người mạnh nhất và phù hợp nhất trong số đó."
Gaia nhún vai, nhìn Lục Minh bằng ánh mắt ẩn chứa chút khinh thường: "Đúng vậy, ngươi mạnh nhất...”
"Hơn nữa tôi vẫn chưa nói xong."
Lục Minh nói như vậy, Gaia hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì tiếp tục đi."
"Thực ra kế hoạch vừa rồi, cũng chính là kế hoạch mà tôi muốn thực hiện, vì chỉ có một con đường này... nhưng có một vấn đề không thể bỏ qua."
"Thời gian."
"Tôi chỉ có thể ở trong phó bản mười lăm ngày thôi, à không, bây giờ chỉ còn hơn mười bốn ngày.”
"Ngay cả khi tôi lập tức lên đường giải quyết những thứ lộn xộn như địa ngục thiên đường, thì thời gian còn lại cũng chỉ đủ để đưa tên tuổi của Địa phủ ra ngoài, chứ không đủ để thu hút quá nhiều tín đồ hay thậm chí là tín đồ cuồng tín."
"Thực ra mà nói, vấn đề thời gian này gần như không có cách giải quyết. À đúng rồi, Gaia nữ sĩ, tôi muốn hỏi cô một chuyện... Sau mười lăm ngày, có phải cô cũng sẽ bị thiết lập lại không?”
Gaia lắc đầu: "Ban đầu thì sẽ như vậy, nhưng ta có chứng từ giao dịch.”