Chương 348 Khi ta là hủy diệt (Năm) 3
Không ai lên tiếng.
Một lát sau, Đoàn Vân vẫn lên tiếng giải thích: "Bà lão rất giống bà tôi... đôi mắt rất giống."
Đồng Dương vỗ vai Đoàn Vân.
"Không cần giải thích đâu."
"Dù sao cũng là kỳ nghỉ, làm gì cũng không quan trọng."
Đoàn Vân mỉm cười.
Cho đến khi ma khí lại tràn về.
Tiểu Bạch lão Hắc một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Vẫn là mùi vị đó.
Vẫn là cặp đôi Tiểu Bạch lão Hắc đó.
Tần suất xuất hiện của hai người này cao đến mức có thể gọi là lao động mẫu mực.
Nhưng việc Hắc Bạch Vô Thường liên tục xuất hiện rõ ràng không phải là điều tốt lành gì.
"Lại gặp nhau rồi."
Tiểu Bạch lão Hắc dường như cũng thấy ngượng ngùng, Đoàn Vân cũng khựng lại, anh nhìn hai người này, không khỏi cau mày.
"Hai vị này..."
"Đến để bắt người!"
"Ồ đúng rồi, thật khéo."
Tiểu Bạch lão Hắc nhe răng nói: "Chính là Thôi Ái Quốc kia.”
⚝ ✽ ⚝
Trong phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật diễn ra rất không suôn sẻ.
Thứ nhất là vì, ca phẫu thuật của Thôi Ái Quốc tiến hành hơi muộn so với tình trạng của anh ta.
Thứ hai là vì... tình trạng của bác sĩ phẫu thuật chính hôm nay rất tệ.
Hiện giờ nỗi sợ hãi đang xâm chiếm khắp mọi nơi, bác sĩ phẫu thuật chính này mà giữ được tình trạng tốt thì mới lạ.
Tay bác sĩ phải vững.
Đây là lẽ thường.
Nhưng dưới nỗi sợ hãi, tố chất tâm lý nào mới có thể giữ được sự ổn định?
Một nhát dao sai,
Chảy máu ồ ạt.
Màu đỏ tươi phun ra ngoài.
Nỗi sợ hãi sâu sắc hơn xâm chiếm tâm lý của bác sĩ và y tá.
Cấp cứu?
Không làm được.
Vì sợ hãi nên hoảng loạn, rồi bối rối, rồi tim ngừng đập.
Một ca phẫu thuật thất bại, một tai nạn y khoa.
"Ầm ầm."
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Lão Hắc Tiểu Bạch chậm rãi tiến vào phòng phẫu thuật, các bác sĩ nhìn nhau không biết phải làm sao.
Cho đến khi Lão Hắc quăng còng tay ra, kéo U hồn của Thôi Ái Quốc ra khỏi xác chết, thì những tiếng kinh hô, tiếng la hét mới vang lên.
Thôi Ái Quốc mơ mơ màng màng, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng vợ mình quỳ gối qua khe cửa, nước mắt lưng tròng thì mới nhận ra được tình hình hiện tại của mình.
“Tôi... tôi muốn nhìn cô ấy thêm lần nữa."
Tiểu Bạch lão Hắc gật đầu: "Được."
Lão Hắc kéo tay, kéo Thôi Ái Quốc đến trước mặt vợ anh ta.
Cảm nhận được luồng gió âm thổi qua, người phụ nữ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng dáng trong suốt của chồng mình.
"Xin lỗi..."
Vợ chồng nhìn nhau, nhưng đã âm dương cách biệt.
Sau đó là tiếng khóc nức nở của người phụ nữ.
Thôi Ái Quốc mơ mơ màng màng, muốn nói hãy chăm sóc tốt cho con gái chúng ta, nhưng do dự mãi vẫn không nói nên lời, đúng lúc Quỷ môn quan mở ra, Lão Hắc kéo Thôi Ái Quốc đi vào Quỷ môn quan, Tiểu Bạch cố tình tụt lại phía sau, nhìn người phụ nữ.
"Vị phu nhân này, cô tin phật à?”
Vừa rồi lúc đi ngang qua, Tiểu Bạch đã nghe thấy cô ta lẩm bẩm A di đà phật.
Người phụ nữ chết lặng gật đầu, Tiểu Bạch mỉm cười.
"Tin cái đó không có tác dụng đâu, hãy tin Diêm Vương của địa phủ! Hai huynh đệ chúng tôi đảm bảo sẽ sắp xếp chuyện luân hồi của mẹ chồng và chồng cô một cách ổn thỏa nhất.”
"Kiếp sau, đảm bảo bọn họ sinh ra đã ngậm thìa vàng.”
Người phụ nữ há miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Tiểu Bạch cũng không nhiều lời, chỉ quay đầu chào nhóm người Đoàn Vân một cái, rồi nhanh chóng chạy về Quỷ môn quan.
⚝ ✽ ⚝
Đoàn Vân và những người khác cứng đờ người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bọn họ nhìn thấy trong phòng phẫu thuật, xác của Thôi Ái Quốc vẫn còn đang nhỏ máu tong tong.
Bọn họ nhìn thấy trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ và y tá sợ hãi hoảng hốt.
Bọn họ nhìn thấy vợ của Thôi Ái Quốc đang lau nước mắt, quỳ trên đất lẩm bẩm gì đó, dường như đang tụng tên của Diêm vương.
Bọn họ nhìn thấy chung quanh, rồi cả phía xa, mọi thứ đều ngập tràn nỗi sợ hãi, tất cả đều trở nên hỗn loạn, giống như ngày tận thế.
Thỏ chết cáo buồn?
Chắc là có một chút như vậy.
Dù sao thì, chỉ cần là người có chút lương tâm, dù có thấy những người trong phó bản chỉ là NPC, thì khi nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn cũng không vui nổi.
Đoàn Vân há miệng, dường như muốn nói gì đó với vợ của Thôi Ái Quốc, nhưng khi đến gần, anh ta lại chẳng biết phải nói gì.
Cho đến khi Vương Thái đột nhiên nhìn xuống chân mình.
Đó là vị trí phòng bệnh trước đây của Thôi Ái Quốc.
⚝ ✽ ⚝
"Kẽo kẹt."
"Kẽo kẹt."
Cô bé tên Thôi Giai dùng sức xoa nắn con búp bê trên tay.
Trong mắt cô bé có sự hoảng sợ, có nỗi buồn, có sự sợ hãi.
Có lẽ, một đứa trẻ lớn như vậy đã hiểu được ý nghĩa của bệnh tật, cái chết.
“Cha sẽ ổn chứ?"
Cô bé tự hỏi, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười trong sáng.
"Sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi!"
“Búp bê, em nói có đúng không?”
Cô bé cúi đầu, nhìn con búp bê vải trong tay - đó là một con búp bê công chúa bẩn thỉu, không đẹp, không đắt tiền, nhưng lại có ý nghĩa rất lớn đối với cô bé.
Rốt cuộc... cô gái nào mà chẳng có một con búp bê vải chứ?
Thôi Giai thấy đôi mắt cúc áo của con búp bê vải từ từ sáng lên, búp bê khẽ gật đầu.
Sau đó... con búp bê há miệng, để lộ bông và chỉ trong miệng.
"Sẽ ổn thôi."
"Còn nữa, chị đang làm em đau đấy.”
Không biết con búp bê lấy đâu ra một con dao gọt hoa quả, con dao trong tay nó lóe lên.
⚝ ✽ ⚝