← Quay lại trang sách

Chương 361 Trở về 1

Đôi mắt anh ta bình tĩnh, không còn vì những thảm họa xảy ra trên thế giới này mà sợ hãi, mà bối rối, mà lo lắng như lúc trước nữa. Nhưng nếu có người để ý, chắc chắn sẽ thấy đôi tay của anh ta đang từ từ siết chặt lại.

Trong lòng anh ta đột nhiên vang lên khẩu hiệu đó:

“Tôi và Thế Giới gặp nhau, tôi là người mang sứ mệnh.”

⚝ ✽ ⚝

"Đưa hàng!"

Lão Hắc đẩy một con Lệ quỷ mơ mơ màng màng nào đó vào trong nhà hàng Minh Ký. Sau khi giao hàng xong, lão Hắc không nói hai lời, trực tiếp quay đầu rời đi.

Đột nhiên, giọng nói của Đầu Bếp vang lên.

"Sau này không cần đưa nữa."

Lão Hắc quay đầu nhìn Đầu Bếp, do dự một lúc rồi gật đầu.

Là tiểu quỷ trong địa phủ, lão Hắc không biết quy luật tuần hoàn mười lăm ngày của phó bản, nhưng lúc này Lục Minh nắm giữ địa phủ, Đầu Bếp là thân tín của Lục Minh, ông ta nói gì thì đương nhiên là như vậy.

Đợi lão Hắc đi rồi, Đầu Bếp lắc đầu, túm lấy cổ Lệ quỷ kia, xách vào trong bếp như xách con gà con.

Kéo tấm chắn của bếp ra, cảnh tượng ở hậu trường hiện ra trước mắt Đầu Bếp.

Tiểu Cao vung dao, như một họa sĩ vẩy mực, nghiêm túc xử lý nguyên liệu trong tay.

Tập trung, chăm chú.

Kỹ thuật cao siêu.

Bất kỳ nghề thủ công nào cũng cần phải khổ luyện và đắm mình trong thời gian dài, trong mười lăm ngày này, sự trưởng thành của Tiểu Cao đã vô cùng rõ ràng, Đầu Bếp chứng kiến được hết thảy.

Nhưng mà, khi nhìn vào chiếc mặt nạ tươi cười giả dối trên mặt Tiểu Cao, Đầu Bếp lại thấy trong lòng có chút không thoải mái.

Đây là con cuối cùng."

Tiểu Cao: "Vâng."

"Mệt thì nghỉ ngơi."

"Vâng, biết rồi sư phụ."

"Tình trạng của cậu ổn chứ?”

Tiểu Cao quay đầu nhìn Đầu Bếp, tiện tay nhận lấy Lệ quỷ trong tay đầu bếp.

Quỷ khí bắt đầu cuồn cuộn.

Điều này không chỉ khiến Lệ quỷ trong tay Tiểu Cao từ từ mềm nhũn, dần dần biến thành một miếng thịt bò tươi ngon, mà còn khiến Tiểu Cao trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Anh ta cười nói: "Con thì có gì mà không ổn?”

Đầu Bếp há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì...

Cho đến khi bóng dáng của Lục Minh, Đoàn Vân và những người khác xuất hiện trước cửa nhà hàng Minh Ký, Đầu Bếp mới thở dài một tiếng.

"Ra ngoài đi, có vẻ như sắp họp rồi."

"Ầm" một tiếng.

Con dao chặt thịt ghim chặt vào thớt, Tiểu Cao cởi bộ đồ Đầu Bếp trên người, gật đầu một cái: “Vâng.”

⚝ ✽ ⚝

Một nhóm người vây quanh chiếc bàn của nhà hàng Minh Ký.

Ở đây tất cả người chơi tham gia lần này, còn có cả những quỷ vật cao cấp bên cạnh Lục Minh, không thừa không thiếu.

Tuy nhiên, cái gọi là cuộc họp lại không diễn ra.

Ngay cả khi Lục Minh ở ngay đây, ngay tại hiện trường, thì bầu không khí ở đây cũng im lặng đến mức khó xử.

Không ai muốn nói chuyện.

Ngay cả một câu chào hỏi, một câu chuyện phiếm cũng không có.

Cuối cùng, Lục Minh lên tiếng.

“Nếu đã không có gì để nói, vậy thì dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà thôi."

Nói xong, Lục Minh đứng dậy, đi ra ngoài.

Cho đến khi Lục Minh đi đến cửa thì Tiểu Cao mới lên tiếng.

“Lão đại, sau này chúng ta còn quay lại không?"

Lục Minh suy nghĩ một lúc, nhưng lại nói một câu không liên quan.

“Tôi sẽ giết chết cô ta.”

Nụ cười giả dối trên mặt Tiểu Cao đến lúc này mới dần dần nhạt đi. Thời gian trôi qua, anh ta không cười nữa, chỉ im lặng, uể oải, sau đó chậm chạp gật đầu một cái.

“Đến lúc đó, hãy đưa cả tôi theo.”

“Cả tôi nữa.”

Đoàn Vân giơ tay lên, thấy Lục Minh nhìn mình thì lại bổ sung thêm một câu.

"Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không kéo chân các anh."

Lục Minh gật đầu: "Được."

Nói xong, Lục Minh hoàn toàn rời đi, chỉ để lại những người khác trong nhà hàng Minh Ký anh nhìn tôi tôi nhìn anh.

Đoàn Vân hít một hơi thật sâu, nhìn Tiểu Cao, anh ta thấy trong mắt Tiểu Cao đang lóe lên ánh sáng giống mình.

Đó là sự phẫn nộ được che giấu rất kỹ.

Và, động lực tiến lên do sự phẫn nộ mang lại.

⚝ ✽ ⚝

Anh ta tên là Cao Nghĩa Thịnh.

Anh ta nhút nhát, yếu đuối, không thể gánh vác, cũng không muốn gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào.

Anh ta thiếu những phẩm chất mà một người chơi mạnh mẽ nên có.

Nhưng bây giờ, lúc này, anh ta mơ hồ hiểu được mình nên làm gì, và phải đặt ra mục tiêu như thế nào.

Báo thù?

Cũng không hẳn là thế.

Nhưng vì thực lực yếu, nên phải nhẫn nhịn chịu đựng, phải làm những chuyện mình không muốn làm, phải chịu đựng những đau khổ và dày vò.

Tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng đột nhiên phát ra từ miệng Tiểu Cao.

"Sư phụ."

"Hử?"

"Sư phụ nói xem, con có phải là một kẻ vô dụng không?”

“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

"Chính là... ừm, sư phụ xem này, con suốt ngày ôm đùi Lục Minh lão đại, còn bái người làm sư phụ. Điểm khởi đầu của con tốt như thế, cho dù con không so được với Nhậm Hiệp, vậy thì ít nhất cũng phải mạnh hơn đám Yên Quỷ, Linh chứ... Nhưng mà bây giờ, con thấy mình vẫn gà như trước...”

Lời còn chưa dứt, bàn tay to của Đầu Bếp đã vỗ bộp lên vai Tiểu Cao một cái.

Tiểu Cao ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt xấu xí của Đầu Bếp đang cười toe toét.

“Tự biết thân biết phận như thế là tốt.”

Tiểu Cao bị sặc một cái, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Đầu Bếp, anh ta cũng không nhịn được mà cười một cái.

Đây không phải nụ cười giả tạo treo trên mặt anh ta mấy ngày nay, mà là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.

"Sư phụ."

"Hử?"

"Sư phụ có giấu nghề không?"

"Chắc chắn rồi."

"Dạy con thêm vài chiêu nữa được không?"

"Ừm...Trước đây cậu không xứng, nhưng bây giờ cũng miễn cưỡng xứng rồi...”

⚝ ✽ ⚝