Chương 367 Tiểu đảo và tin tình báo 3
Hơn nữa, còn có hiện tượng sinh vật biến dạng mới xuất hiện - một khi đã biến dạng, ngay cả khi thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của hiện tượng can thiệp, thì sự biến dạng cũng không thể đảo ngược được.
Đúng lúc này, trên không trung truyền đến tiếng rít, một bóng trắng nhanh chóng lao tới, nhắm thẳng vào mặt Học Giả.
Chiến Sĩ chỉ cần đơn giản đưa tay ra bắt, bóng trắng đã bị Chiến Sĩ nắm trong lòng bàn tay. Anh ta mở lòng bàn tay ra, mọi người đều nhìn thấy rõ bóng trắng.
Đó là một con cá trắng có cánh.
"Thật là một thứ nhỏ bé có ngoại hình kỳ lạ."
Lục Minh cảm thán một câu, liền thấy thứ nhỏ bé kỳ lạ này há miệng, để lộ hàm răng nanh nhọn.
Cá ăn thịt, dài mười cm, tốc độ bay gần bằng tốc độ âm thanh, và khả năng chống chịu cũng khá tốt.
Hi Vọng ở bên cạnh lên tiếng: "Có thể ăn được không?"
Học Giả xoa đầu Hi Vọng: “Cái này đáng để nghiên cứu một chút.”
Phụt."
Chiến Sĩ bóp nát con cá bay, nói với Lục Minh.
"Thứ này thậm chí còn không được coi là sản phẩm của sự biến dạng ác tính."
Lục Minh gật đầu.
Lúc này hắn đã hiểu, tại sao nhất định phải giải quyết phó bản này rồi.
⚝ ✽ ⚝
Con tàu sắt tiến vào khu vực bị ảnh hưởng bởi hiện tượng can thiệp, giống như đã bước vào một thế giới khác.
Rõ ràng là mọi thứ đều không thay đổi, nhưng lại có một cảm giác không ổn lắm.
Lục Minh có thể nhận ra, đầu óc mình nặng trĩu, như thể bị can thiệp bởi thứ gì đó - biểu hiện cụ thể là: tính hung hăng tăng lên, một bộ phận nào đó trên cơ thể có phản ứng, và toàn thân nóng ran.
... Nhưng cũng may là không nghiêm trọng.
Chiến Sĩ ở bên cạnh giải thích: "Hiện tượng can thiệp ở đây không ảnh hưởng nhiều tới con người.”
Lục Minh lại gật đầu.
Con tàu tiếp tục đi, không thể nói là khó khăn từng bước, nhưng đúng là gặp phải trở ngại hơn vừa rồi.
Những con cá đang say sưa giao phối, căn bản không biết né tránh con tàu lớn hơn, một số sản phẩm biến dạng có tính hung dữ thậm chí còn tấn công con tàu.
Va chạm, nghiền nát.
Chất lỏng đủ màu sắc tỏa ra xung quanh con tàu.
Hệ thống vũ khí trên tàu đã được kích hoạt, thậm chí Chiến Sĩ còn ra tay vài lần, mọi người mới mơ hồ nhìn thấy hòn đảo ở đằng xa.
Hòn đảo có thảm thực vật rậm rạp... Rậm rạp đến mức không giống ai.
Hình dạng tổng thể của hòn đảo, giống như một quả trứng dựng đứng, quần thể thực vật khổng lồ vươn lên trời, thậm chí có xu hướng mọc ra khỏi đảo.
So với thảm thực vật tươi tốt đó, hòn đảo giống như phần nhọn của quả trứng không được bắt mắt cho lắm. Đây cũng là kết quả của hiện tượng can thiệp.
"Chúng tôi có một trạm quan sát ở lối vào phó bản này. Có 10 người thường trú trong trạm, dù sao thì hiện tượng can thiệp ở đây cũng không ảnh hưởng quá lớn đến con người.”
Chiến Sĩ nói đến đây là Lục Minh đã đoán ra được phần tiếp theo.
"Hiện giờ không liên lạc được với bọn họ rồi hả?”
"Ừ."
Câu trả lời nằm trong dự đoán.
⚝ ✽ ⚝
Con tàu neo đậu ở bờ đảo.
Lục Minh và những người khác xuống tàu.
Chiến Sĩ dẫn đầu đi về phía trước, đồng thời lên tiếng: “Nhanh chóng đến trạm quan sát."
Trạm quan sát nằm ngay gần lối vào phó bản, nhanh chóng đến trạm quan sát, có nghĩa là nhanh chóng đến phó bản, vào phó bản.
Hiện tượng can thiệp có nghiêm trọng đến đâu, thì cũng chỉ là thứ yếu. Nguồn gốc vẫn nằm ở phó bản, không có phó bản, thì hiện tượng can thiệp chỉ là nước không có nguồn, không đáng kể.
Nhưng không xử lý phó bản, thì cũng không thể xử lý hiện tượng can thiệp, vì vậy dù có quan sát nhiều hơn, chờ đợi nhiều hơn, thì cũng không giúp ích gì cho tình hình ở đây.
Chiến Sĩ bước về phía trước, trên người anh ta bùng lên ngọn lửa, ngọn lửa cháy hừng hực, Chiến Sĩ như một ngọn đuốc khổng lồ.
Lục Minh kiểm tra lại các vật phẩm trong thanh công cụ, sau khi xác nhận không có gì sai sót, hắn dẫn theo Học Giả, Hi Vọng, Tiểu Cao đi theo sau Chiến Sĩ.
Chiến Sĩ cấp Thiên tai, giống như một chiếc xe lu vậy.
Anh ta mạnh mẽ tiến về phía trước, mở ra một con đường máu trong đám thực vật để tiến vào trong, trên đường đi dây leo giật giật như rắn - dưới ảnh hưởng của hiện tượng can thiệp, thực vật cũng có một số tính hung hăng.
Còn về dã thú, muỗi mòng trên đảo...
Mặc dù đối với Lục Minh và những người khác thì không đáng kể, nhưng nếu đặt trước mặt người thường, thì đó chính là sát thủ.
"Bùm."
Lục Minh bắn một phát súng, giết chết một con muỗi đen to bằng cánh tay. Cách đó không xa, trạm quan sát đã lọt vào tầm mắt của mọi người.
Trạm quan sát trên đảo vốn được xây dựng vội vàng, không thể nói là hùng vĩ tráng lệ, nhưng ít nhất cũng kiên cố và bền chắc. Tuy nhiên, bây giờ nhìn lại, nếu không tìm thấy một số thứ như hàng rào thép gai, thì không ai có thể liên tưởng nơi đó chính là trạm quan sát.
Toàn bộ trạm quan sát đã bị thực vật tươi tốt bao phủ, gần như không còn dấu vết của con người, lối vào phó bản thì lại vẫn bình an vô sự, vô cùng bắt mắt.
Thấy cảnh này, Chiến Sĩ xác định mục tiêu rõ ràng. Anh ta chạy thẳng đến phó bản, nhưng vừa đi được vài bước, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cầu cứu yếu ớt vang lên.
"Cứu... tôi... cứu tôi..."
Tiếng kêu khiến mọi người quay đầu, nhìn sang một bên.
Bên kia, trong một đám cây ẩn nấp, một cái đầu lộ ra ngoài, ánh mắt đục ngầu, lẩm bẩm mở miệng, không ngừng kêu cứu.
Chiến Sĩ thở dài.
Bởi vì anh ta biết người này.
Nhân viên tổ nội vụ của Cục an ninh, cũng là người phụ trách trạm kiểm soát này, Quách Bắc Hành, không phải người chơi.
"Cứu... cứu tôi..."
Tiếng lẩm bẩm lại vang lên.
Không giống như kêu cứu, mà giống như một bản năng vô thức.
Người này, khả năng cao là không cứu được rồi.