Chương 379 Rất tốt, và rất tệ 2
Nói xong, Lục Minh lập tức bổ sung: "Tôi không dám dùng phương thức bạo lực để giải quyết vấn đề này. Bởi vì ở đây, có thể liên quan đến một nhiệm vụ của tôi... Hình phạt khi nhiệm vụ thất bại là trừ 5 điểm cường độ linh hồn."
Tay cầm cốc cà phê của Học Giả khẽ run lên: "Anh chơi cũng lớn thật."
Nói xong, Học Giả lại bổ sung: "Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta chỉ còn cách dùng phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề."
"Còn về phần giải quyết thế nào thì... Ừm, đàm phán. Hay nói cách khác là giao lưu hòa bình."
Lục Minh nhíu mày: "Giao lưu hòa bình?"
"Đúng vậy."
Học Giả cười nói: "Sao vậy? Hai chữ hòa bình, đối với anh rất xa lạ sao?"
Lục Minh không trả lời, chỉ tiếp tục hỏi: "Cũng được, vậy rốt cuộc phải làm thế nào?"
Học Giả xòe tay, chỉ ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, một quân nhân trẻ tuổi vừa vặn đi ngang qua, Học Giả đúng lúc giơ tay lên, gõ vào cửa sổ quán cà phê, quân nhân quay đầu nhìn về phía Học Giả, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Học Giả, không khỏi mỉm cười.
"Tách" một tiếng.
Đôi mắt kính của Học Giả lập tức lóe sáng, vẻ mặt của quân nhân trẻ tuổi nhoáng lên một cái, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Học Giả lại quay đầu nhìn Lục Minh, trên mặt nở nụ cười gian xảo.
"Thuật thôi miên, hẳn không tính là năng lực siêu phàm chứ?"
Lục Minh không nói nên lời...
Theo như biểu hiện, thì thuật thôi miên của Học Giả hẳn là năng lực siêu phàm.
Nhưng nếu loại năng lực siêu phàm mức độ này, cũng có thể đánh rắn động cỏ, thì nhiệm vụ này đại khái là không cách nào làm được——dù sao thời gian chỉ có mười lăm ngày.
Quân nhân như bình thường bước vào quán cà phê, đi đến trước cái ghế chỗ Lục Minh và Học Giả đang ngồi, anh ta ngồi xuống bên cạnh Lục Minh, giống như một người bạn thân, nhưng vẻ ngơ ngác trên mặt vẫn không hề thuyên giảm.
Học Giả mở miệng nói: "Trưởng quan cao nhất ở đây của các anh tên là gì? Nhà ông ta ở đâu?"
Quân nhân mở miệng: "Lưu tư lệnh Lưu Trường Thanh, nhà ông ấy... ông ấy sống trong tòa nhà trung tâm."
Nếu nói, trong căn cứ Ánh Nến có người nào có thể tiếp xúc với Tà Thần Phồn Dục, thì khả năng lớn nhất chính là người có thân phận địa vị cao nhất trong căn cứ này.
Học Giả suy nghĩ một chút, lại nói: "Có thể kể cho tôi nghe chuyện cũ của ông ta không?"
Trên mặt quân nhân thoáng hiện lên vẻ cuồng nhiệt: "Lưu tư lệnh chính là cứu tinh của loài người chúng ta! Lưu tư lệnh đã xây dựng căn cứ Ánh Nến, bảo vệ ngọn lửa hi vọng cho loài người chúng ta!"
Học Giả: "Anh nói nhỏ một chút."
Quân nhân: "Vâng."
Học Giả: "Tiếp tục."
Quân nhân: "..."
....
Thực ra những chuyện liên quan đến Lưu Trường Thanh, đại khái cũng không có gì hay để nói.
Từng là sĩ quan cao cấp của chính phủ thế giới, sau khi tận thế giáng xuống, lập tức bắt đầu xây dựng căn cứ Ánh Nến, và tiếp nhận những người sống sót.
Mà căn cứ Ánh Nến cũng đủ mạnh mẽ—— theo như lời quân nhân, từ khi xây dựng xong cho đến nay, căn cứ Ánh Nến chưa từng gặp phải thú triều hay trùng triều.
"Này kỳ thật không thể dùng may mắn để hình dung được." Quân nhân trẻ tuổi nói như vậy, cho dù ánh mắt ngơ ngác, nhưng vẫn không nhịn được thở dài một tiếng: "Nhưng ai sẽ đi tìm hiểu nguồn cơn chứ? Thế giới đã biến thành như vậy rồi, cứ sống tốt không được sao?"
Trong tận thế, bản chất con người sẽ bị khuếch đại, đây là sự thật không thể chối cãi.
Nhưng tận thế như vậy, thực ra chỉ là tận thế không triệt để.
Sự hủy diệt không triệt để.
Sự tuyệt vọng không triệt để.
Sự đau buồn không triệt để.
Trong tận thế thực sự triệt để, chỉ để sống thôi cũng phải dốc hết sức lực, sống tốt, chính là nguyện vọng và ước mơ lớn nhất của mọi người.
Vì vậy, có thể đưa ra kết luận—— trong căn cứ này, Lưu tư lệnh Lưu Trường Thanh nói một không hai, trong căn cứ Ánh Nến không có chuyện cướp quyền hay những chuyện vớ vẩn khác.
Học Giả xòe tay, nhe răng, cười vui vẻ: "Chính là ông ta."
Lục Minh cũng gật đầu.
Học Giả lại nhìn quân nhân: "Anh cảm thấy, gần đây nhất Lưu tư lệnh của các anh có gì bất thường không?"
Quân nhân lắc đầu: "Không có."
Học Giả ừ một tiếng, cuối cùng hỏi: "Anh cảm thấy, cuộc sống của những người sống sót trong căn cứ Ánh Nến thế nào?"
Quân nhân nở nụ cười, ngay cả khi đang trong trạng thái thôi miên, quân nhân vẫn cười rất vui vẻ: "Vô cùng tốt."
Học Giả đứng dậy, vỗ vỗ bả vai quân nhân.
"Vậy thì chúc anh tiếp tục ngủ ngon."
Nói xong, quân nhân lập tức gục xuống, ngủ say sưa.
Học Giả liếc nhìn Lục Minh, hai người cùng nhau rời khỏi quán cà phê.
Đứng trước cửa quán cà phê, Lục Minh mở lời: "Đi đâu?"
"Tòa nhà trung tâm."
"Chỉ đơn giản vậy thôi à?"
Học Giả gật đầu: "Đơn giản vậy thôi."
Nói xong, Học Giả giơ ngón tay cái ra hiệu OK.
"Tóm lại, cứ xem tôi biểu diễn là được!"
….
Đi trên đường lớn của căn cứ Ánh Nến.
Lục Minh đeo kính râm, không hề thu hút sự chú ý, khi đi đến một con đường nhỏ hẻo lánh, Học Giả lật cột đạo cụ, lấy áo choàng ra, cả người biến mất dưới lớp áo choàng.
Tiếng nói truyền đến từ nơi Học Giả biến mất.
"Đi thẳng đến chỗ Lưu Trường Thanh, vị trí phòng làm việc của anh ta vừa rồi anh cũng nghe rồi đấy, hai ta ai đến nơi trước thì thắng."
Tiếng nói vừa dứt, liền có tiếng bước chân vang lên.
Lục Minh nhất thời ngẩn ra.
Phải một lúc sau hắn mới hoàn hồn, không khỏi giật giật khóe miệng, cảm thán tính cách hoạt bát của Học Giả.
Lục Minh xoay người, chỉnh lại mắt kính, dứt khoát bước đi về phía tòa nhà trung tâm.
....