Chương 381 Không làm người 1
Thật ra cách của Học Giả đã khiến Lục Minh có một kế hoạch mới, hắn hiệu cho Học Giả bình tĩnh, suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói.
"Vừa rồi đã quên tự giới thiệu bản thân."
"Tôi tên là Lục Minh, cô ấy là Học Giả. Hai người chúng tôi đến từ một nơi... ừm, nơi không có thảm họa. Vì vậy, chúng tôi cũng không biết rõ lắm về mọi chuyện xảy ra ở đây, ông có phiền nếu kể cho chúng tôi nghe thêm một số chuyện khác không?"
Lưu Trường Thanh mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là được, nhưng trước tiên hãy để tôi giải quyết chính sự đã."
Nói xong, Lưu Trường Thanh ấn nút trên mặt bàn, không lâu sau, liền có một thư ký đi vào từ cửa, Lưu Trường Thanh đưa tập tài liệu vừa ký cho thư ký, đồng thời nói: "Pha thêm ba tách trà nữa."
Thư ký gật đầu, liếc nhìn Lục Minh và Học Giả, rồi lại đi ra ngoài.
Không lâu sau, trà được mang lên, ba người vừa uống trà, Lưu Trường Thanh vừa từ từ kể lại.
....
"Cục diện của loài người thật sự rất tệ."
"Khi những kẻ từng thống trị rơi xuống trần gian, khi những sinh vật từng nhỏ bé hèn mọn có được sức mạnh vượt xa loài người, chúng ta mới phát hiện ra rằng, luật lệ của tự nhiên, thật tàn khốc và tồi tệ!"
"Luật rừng... Luật rừng... aiz, chỉ có trải qua, mới có thể hiểu được trong hai chữ đơn giản này, rốt cuộc ẩn chứa ý nghĩa gì."
Sống hay chết.
Ưu thắng liệt bại.
Kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu, và không kiêng nể gì.
"Đúng rồi, hai vị đến căn cứ Ánh Nến được bao lâu rồi?"
Lục Minh nói: "Chưa đến một ngày."
Lưu Trường Thanh cười nói: "Vậy hai vị cảm thấy, cuộc sống của những người sống sót ở căn cứ thế nào?"
Học Giả giơ tay trả lời: "Khá tốt, vất vả cho ngài rồi, Lưu Tư lệnh."
Cuộc sống của mọi người ở đây, quả thật không tệ - xét theo tiêu chuẩn của thời tận thế.
Mà tất cả những điều này, đều là công lao của Lưu Trường Thanh.
Lưu Trường Thanh gật đầu với Học Giả, rồi nói tiếp: "Vậy các người đã ra ngoài chưa?"
"Ra rồi."
"Vậy hẳn là hai vị cũng đã hiểu sơ về tình hình bên ngoài rồi chứ?"
Lục Minh và Học Giả lại gật đầu.
"Vậy không biết các người có từng nghi ngờ, tại sao căn cứ Ánh Nến đến bây giờ vẫn bình an vô sự?"
Lục Minh biết điều này, nhưng hắn không nói, hiển nhiên để Lưu Trường Thanh tự nói ra thì tốt hơn.
Thấy Lục Minh lắc đầu, Lưu Trường Thanh tiếp tục nói: "Bởi vì nơi đây được Thần bảo vệ."
"Nữ thần Phồn Dục..."
"Không, phải nói là, Tà Thần Phồn Dục..."
....
Lưu Trường Thanh cái gì cũng biết.
Đương nhiên ông ta biết tất cả mọi thứ.
Từ câu nói cuối cùng kia, thậm chí Lục Minh còn nghe ra được, Lưu Trường Thanh đã sớm hiểu rõ nguồn gốc của sự hủy diệt thế giới, cùng với hiện tại đang bảo vệ căn cứ người sống sót Ánh Nến, đến cùng là sự tồn tại như thế nào.
"Liên quan đến việc thảm họa hình thành như thế nào, thực ra tôi cũng không rõ lắm. Nói chung, có một ngày, động thực vật bắt đầu phát triển và biến dị điên cuồng."
"Theo nghiên cứu sau này của tôi phát hiện, tất cả những điều này đều có liên quan đến Tà Thần Phồn Dục."
"Vào thời điểm tận thế mới bắt đầu, tôi đã nhận được sự ban tặng của Tà Thần Phồn Dục ở một nơi nào đó, và dựa vào đó thành lập căn cứ người sống sót Ánh Nến."
"Nhưng tôi biết rõ, thân là đầu sỏ hủy diệt mọi thứ, sao Phồn Dục có thể bảo vệ những con người đã bị ngài vứt bỏ này? Nói trắng ra, tình trạng hiện tại của căn cứ Ánh Nến chính là uống rượu độc giải khát, chúng ta đang ngồi trên nguồn gốc của thảm họa, sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc."
Thân là người hiểu rõ, Lưu Trường Thanh và Lục Minh có cùng cảm nhận.
Được nguồn gốc hủy diệt che chở.
Cơ sở tồn tại của căn cứ Ánh Nến chính là sự xâm nhập của sức mạnh Phồn Dục.
Sự vô lý và hỗn loạn này khiến Lưu Trường Thanh không thể không tìm kiếm đường ra.
Dù sao thì, có ai lại muốn sống trên một quả bom chứ?
Đột nhiên Học Giả mở miệng nói: "Tài liệu vừa rồi..."
Dù chưa nói hết câu, Lưu Trường Thanh cũng gật đầu.
"Tài liệu vừa rồi chính là đường ra mà tôi tìm kiếm cho loài người."
"Hiến tế, nhận được ân sủng của Thần. Sau đó di chuyển, đi khai phá một thế ngoại đào nguyên khác, ít nhất cũng phải cách xa nơi này một chút, càng xa càng tốt."
Đây không phải là trốn tránh.
Đây chính là căn cứ vào tình huống thực tế, mà làm ra quyết sách an toàn và hiệu quả nhất.
Sau khi Lưu Trường Thanh nói xong thì im lặng rất lâu, dường như không muốn nói thêm gì nữa. Lục Minh suy nghĩ một chút liền gật đầu.
"Nói như vậy, tôi đã biết rồi. Ông không còn gì muốn nói \ nữa sao?"
Lưu Trường Thanh lắc đầu, thấy vậy, Lục Minh kéo Học Giả, đứng dậy bước đi.
....
Đương nhiên Lục Minh và Học Giả sẽ không sợ Lưu Trường Thanh truy nã hoặc đuổi giết hai người.
Bởi vì Lưu Trường Thanh không làm được.
Đơn giản là sau khi nhìn thấy thủ đoạn của hai người, ông ta sẽ không đến nỗi đưa ra quyết định não tàn như vậy.
Nhưng....
"Người này rất khó đối phó."
Vừa mới bước ra khỏi tòa nhà trung tâm, Học Giả lập tức thở dài nói, sau khi nghe xong, Lục Minh cũng gật đầu.
Lưu Trường Thanh thực sự rất khó đối phó.
Nguồn gốc của sự khó khăn nằm ở lời nói của Lưu Trường Thanh.
"Thực ra ông ta chẳng nói gì cả... những gì ông ta nói cũng đều là những điều chúng ta có thể biết."
Học Giả đã nhìn thấy được tài liệu mật kia.
Vì vậy, Lưu Trường Thanh đã cố ý chọn nội dung trên tài liệu đó để nói - nói cái gì mà cuộc sống của con người không tốt, nói cái gì mà nơi đây được sự che chở của Phồn Dục, nói cái gì mà tìm kiếm lối thoát cho loài người.
Mà những điều này, thực ra đều có thể suy ra từ hồ sơ tuyệt mật.
Một ông già, chơi trò tâm cơ với hai người trẻ tuổi.
Tất cả những gì ông ta nói đều là sự thật, nhưng tất cả lại toàn là lời vô nghĩa.
Học Giả tháo Huy chương yêu nước xuống, bỏ vào trong cột đạo cụ - thứ này nói hữu dụng thì cũng hữu dụng, nói vô dụng thì cũng vô dụng.
Quay đầu lại, Học Giả nhìn khuôn mặt suy tư của Lục Minh, không nhịn được nói: "Bây giờ anh định làm thế nào? Còn cần tôi làm gì không?"
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Lục Minh lắc đầu: "Tình hình đã rất rõ ràng rồi."
Học Giả sửng sốt.
"Cái gì gọi là rất rõ ràng rồi? Rõ ràng cái gì cũng không rõ ràng!"
"Chỉ là cô tiếp xúc còn ít thôi."
Bởi vì cô ấy chưa từng trải qua phó bản Quỷ trấn, cho nên cô ấy không biết hắn đã nhìn thấy gì, hiện tại lại có thể liên tưởng đến điều gì.
"Nói như vậy..."
Học Giả nghiêng đầu, một lát sau, đột nhiên bật cười ra tiếng.
"Chắc hẳn là anh đã có cách rồi phải không?"
Lục Minh lại gật đầu.
Quả thật hắn đã có cách rồi.
....
Trong văn phòng của Lưu Trường Thanh.
Nha Tử lặng lẽ rúc vào một góc văn phòng, đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn Lưu Trường Thanh.
Mà Lưu Trường Thanh thì không hề hay biết - dù sao thì ông ta cũng chỉ là một người bình thường.
....
"Cách của anh, không tiện nói với tôi sao?" Học Giả tò mò hỏi.
Lục Minh lắc đầu: "Không phải là không tiện nói, chỉ là giải thích rất phiền phức."
Học Giả ồ một tiếng, lại cười khẽ nói: "Vậy thì tôi có tác dụng gì không?"
"Có tác dụng rồi."
Lục Minh vừa dứt lời, Học Giả lập tức giơ tay ra, xòe trước mặt Lục Minh.
Điều này khiến Lục Minh khó hiểu: "Có ý gì?"
"Trả thù lao! Không cần du hí tệ, mà là tiền của căn cứ Ánh Nến... Tôi muốn mua đồ ăn ngon. Đây là phần thưởng mà anh nên đưa cho tôi."
Học Giả ngẩng cao cổ, giọng điệu vô cùng hùng hồn.
Nghĩ một lát, Lục Minh móc túi, lấy ra một xấp tiền đủ màu: "Cho cô hết."