Chương 390 Sự cứu rỗi của mỗi người 2
Bên ngoài căn cứ Ánh Nến.
Trước đây, ranh giới giữa căn cứ Ánh Nến và thế giới bên ngoài vô cùng rạch ròi – một phía gần căn cứ Ánh Nến là một vùng đất hoang vu, không có động vật, không có thực vật.
Còn một phía khác gần căn cứ Ánh Nến, cây cỏ tươi tốt, nhưng cây cỏ không phải màu xanh mà là màu đen.
Ngay khoảnh khắc Phồn Dục thu hồi lĩnh vực.
Thảm cỏ đen bắt đầu mấp máy.
Giống như thảm nấm tỏa rộng, chậm rãi nhưng ổn định.
Phía đông xa xôi.
Tiếng gầm gừ dữ tợn của thú dữ.
Phía tây, sa mạc Vọng Nguyên.
Có con bọ cạp khổng lồ ngoi đầu khỏi sa mạc, mắt đục nhìn về phương xa.
Phía nam.
Mặt đất sụp lún.
Những con trùng quái hung dữ cao gần bằng người, xếp thành hàng bò ra khỏi hang, mùi pheromone lan tỏa trong không khí, khiến những con trùng thợ bắt đầu hoạt động
....
Lục Minh đã có dự cảm.
Khi Phồn Dục thu hồi lĩnh vực, vùng đất thiên đường của nhân loại mang tên Ánh Nến này, chắc chắn sẽ hứng chịu hàng loạt cuộc tấn công.
Nhưng đó vẫn là chuyện sau này.
Ít nhất bây giờ, khủng hoảng vẫn chưa quá cấp bách.
Tro cốt rơi xuống từ đầu ngón tay Lục Minh, đáp xuống người Ảnh Tử, rồi nhanh chóng hòa vào thân thể Ảnh Tử!
Quá trình dung hợp rất nhanh...
Cũng rất suôn sẻ...
Xét cho cùng, cả hai vốn dĩ từ cùng một nguồn gốc.
Trước đây, Lục Minh còn kinh ngạc về hiệu quả hấp thụ tro cốt của Ảnh Tử.
Bây giờ hắn không còn nghĩ như vậy nữa.
Lục Minh nhìn thấy chút tro cốt cuối cùng biến mất trên đầu ngón tay, khí tức của Ảnh Tử lập tức thu về, một luồng quỷ khí mạnh mẽ hơn, bốc lên từ trong thân thể Ảnh Tử.
"Một ngày!"
Từ Hung thần cấp thấp, thăng cấp lên Hung thần cấp trung, chỉ cần một ngày!
Dù sao, Ảnh Tử và tro cốt cùng một nguồn gốc.
Dù sao, Ảnh Tử không phải đang nâng cấp, mà anh ta chỉ phục hồi như cũ.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Lục Minh tự hỏi sơ qua, rồi đưa tay gõ gõ Ảnh Tử.
"Có thể nói được không?"
Ảnh Tử truyền đến giọng nói: "Có thể."
"Vậy tại sao Phồn Dục lại định vị chúng ta?"
Vừa nãy, Ảnh Tử vẫn chưa giải thích vấn đề này.
Mà bây giờ, chuyện nên làm đã làm xong, Lục Minh thấy mình cần phải trò chuyện tử tế với Ảnh Tử.
Rất nhanh, Ảnh Tử đã đưa đáp lại.
"Bọn chúng... đang tìm chúng ta..."
Vì muốn tìm hắn, vì sợ hắn chạy lung tung, sợ hắn trốn tránh, nên phải định vị hắn.
Câu trả lời vừa đơn giản lại hiển nhiên, nhưng lại kéo theo nhiều vấn đề hơn.
"Tại sao bọn chúng lại tìm chúng ta?"
Mặc dù về mặt phát âm, bọn chúng, bọn họ, chúng nó đều là từ đồng âm, nhưng "chúng" trong miệng Lục Minh ý chỉ bọn chúng.
*Trong tiếng Trung, bọn chúng, bọn họ, chúng nó (祂们, 他们, 它们) đọc giống nhau.
*Trong tiếng Trung, bọn chúng, bọn họ, chúng nó (祂们, 他们, 它们) đọc giống nhau.
Hắn đã hiểu, những kẻ mà Ảnh Tử đang nói đến chính là các Tà Thần!
Đúng vậy. Lục Minh nghe thấu ý trong lời nói của Ảnh Tử - có nhiều Tà Thần đang tìm kiếm một nhà ba người hắn.
Nhưng tại sao?
"Chúng ta... đã lấy... một số thứ..."
"Một số... thứ mà... ai cũng muốn..."
"Thứ gì?"
Ảnh Tử ngậm miệng không nói.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ, Lục Minh đã có đáp án mơ hồ.
"Là Hi Vọng sao?"
"Bọn chúng đang tìm Hi Vọng, đúng không?"
Ảnh Tử vẫn im lặng.
Nhưng lúc này, sự im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.
Không hiểu sao, khóe miệng Lục Minh từ từ nhếch lên một nụ cười cay đắng.
Không phải diễn, không phải giả vờ, mà xuất phát từ tận đáy lòng.
"Tôi có thể lý giải như thế này không. Sau khi bọn chúng tìm thấy chúng ta, bọn chúng sẽ không mời chúng ta uống trà, có lẽ đến lúc đó, cái chết sẽ là nơi quy tụ tốt nhất của chúng ta."
Ảnh Tử lời ít ý nhiều: "Đúng."
Lục Minh thở dài.
Trong phó bản Quái đảm đô thị, Lục Minh vẫn còn cảm thán, vì có nhiều lợi ích nhất, hắn không nên chọn đứng về phía trái đất.
Nhưng bây giờ, khi Lục Minh biết nhiều điều hơn, hắn càng cảm thấy mình căn bản không có lựa chọn nào khác.
"Chúng ta bị trói buộc với cục an ninh, với Thế Giới."
Ảnh Tử không nói gì.
Nhưng Lục Minh lại lắc đầu: "Không, Thế Giới, thậm chí cục an ninh vẫn còn đường lui, nhưng chúng ta, thực sự không còn đường lui nữa rồi... Một khi bị bắt thì chỉ có chết, còn trái đất và hệ thống phó bản toàn cầu, chính là tuyến phòng thủ đầu tiên của chúng ta, rất có thể cũng là tuyến phòng thủ duy nhất."
Ảnh Tử đột nhiên lên tiếng, nói một câu một đằng một nẻo: "Anh mãi mãi... có thể tin tưởng... Thế Giới..."
Cảm xúc của Ảnh Tử và Hi Vọng đều bị Thế Giới tẩy não rồi…
"Không, không phải tẩy não... Trước đây các anh đã từng gặp nhau chưa? Các anh đã từng gặp Thế Giới rồi đúng không? Trước khi tôi mười tuổi?"
Ảnh Tử im lặng một lần nữa.
"Bây giờ anh... không nên... suy nghĩ những điều này... Bởi vì cũng vô ích thôi."
Lục Minh có thể không suy nghĩ sao...
Nhưng vì Ảnh Tử không muốn trả lời, Lục Minh lại chuyển sang suy nghĩ một vấn đề khác.
"Tại sao Phồn Dục lại đưa tro cốt cho chúng ta?"
Để định vị? Sau đó để Ảnh Tử thăng cấp thành công, trở nên mạnh hơn?
Đây xem như lý do, một cộng một trừ, thoạt nhìn thì không có ai bị thiệt.
Nhưng với vị cách là Tà Thần cấp trung, Phồn Dục hẳn còn có cách khác, cách tốt hơn, lựa chọn tốt hơn.
Nghĩ một lúc, Lục Minh mơ hồ đoán được.
"Vừa nãy anh nói bọn chúng đang tìm chúng ta."
"Bọn chúng, không phải nó... Vậy nên những kẻ tìm chúng ta, là nhiều Tà Thần."
"Nhưng Hi Vọng chỉ có một. Nói cách khác, trong những Tà Thần tìm chúng ta cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh.”
Áp lực cạnh tranh của Phồn Dục rất lớn, vì vậy mới đưa ra một kế sách không phải hạ sách, nhưng cũng phải thượng sách
Còn Ảnh Tử lại đưa ra một câu trả lời sâu sắc hơn.
"Tôi... không cần... tìm lại... toàn bộ cơ thể."
Lục Minh giật mình.
"Thì ra là vậy sao..."
Mặc dù Ảnh Tử bị tách rời, bị nghiền thành bột, nhưng nếu Ảnh Tử muốn khôi phục vị cách Tà Thần, cũng không cần tìm lại toàn bộ cơ thể.
Nói cách khác, lọ tro cốt này, có thể lấy, cũng có thể không lấy, lấy thì Ảnh Tử sẽ khôi phục đến cấp Hung thần cấp trung nhanh hơn, không lấy thì chỉ là khôi phục chậm hơn một chút, không ảnh hưởng đến đại cục.
Dựa theo suy luận này, ảnh hưởng hành động “trợ địch" của Phồn Dục đã giảm xuống mức thấp nhất, còn định vị là chỗ tốt tự nhiên kiếm được.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Minh đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Hắn nhìn Ảnh Tử, trầm giọng nói: "Anh nên nói sớm hơn, nói sớm hơn thì chúng ta đã không đụng vào thứ này rồi!"
"Không sao..."
Ảnh Tử đáp lại như vậy.
"Sao lại không sao?"
"Bởi vì... không chạy thoát được..."
Lục Minh lộ vẻ chua chát: "Anh chắc chắn, chúng ta không chạy thoát được, không tránh khỏi sao?"
"Chắc chắn, trong lúc giao dịch... thậm chí Vĩnh Hằng…cũng không được…"
Lục Minh lập tức im lặng.