← Quay lại trang sách

Chương 401 Cuộc chiến của mỗi người 7

Ngươi là ai?"

Giọng nói là giọng nữ khàn khàn, nghe khá êm tai...

Nhưng nghe thấy giọng nói này, Lục Minh lại lâm vào trầm mặc.

"Còn cô là ai?"

"Ta là mẹ của chúng nó... Ngươi là ai?"

Lục Minh không nói gì, chỉ im lặng bay ra khỏi lòng đất.

Giọng nữ không truy hỏi.

Có lẽ là khoảng cách quá xa, chỉ khống chế bầy trùng cũng đã khiến cô ta phải dùng hết sức lực, cho nên cô ta cũng không phát động công kích Lục Minh.

Cho đến khi trở lại mặt đất, Lục Minh mới hít một hơi thật sâu.

"Vương của các Nữ vương, Chú tể bầy trùng..."

Quay đầu nhìn về phía nơi chôn vùi Nữ vương bầy trùng, Lục Minh hơi nheo mắt, trong lòng đã có tính toán.

....

Tại một khu vực nào đó cách hàng nghìn km.

Thảm nấm vô tận phủ kín mặt đất, nhớt nháp, tươi tốt và giàu dinh dưỡng.

Những tòa tháp sinh vật cao chót vót phun ra khói đen, giống như những nhà máy chế biến dị hóa được cấu tạo từ sinh khối...

Trên thảm nấm.

Vô số tộc trùng đi lại, vận chuyển, làm việc, nuôi dưỡng...

Mỗi giây mỗi phút, đều có tộc trùng mới ra đời.

Mỗi giây mỗi phút, thảm nấm đều lan rộng ra ngoài, mở rộng lãnh thổ.

Mà ngay tại chỗ sâu nhất của khu vực này.

Có tổng cộng ba mươi tám tế đàn Phồn Dục vây thành một vòng tròn, ở chính giữa, một thiếu nữ xinh đẹp nằm trên chiếc giường lớn do thảm nấm tạo thành, lăn qua lăn lại.

"Lại là một tòa tế đàn, không có chủ."

"Ồ, có đứa nhỏ cách nơi đó rất gần..."

"Ta xem nào..."

"Chờ đã? Chết rồi?"

"Cô là ai?"

"Ta là mẹ của chúng nó... Ngươi là ai?"

"Con người sao?"

"Ừm, không quan trọng, có nên phái binh đi chiếm tế đàn đó không nhỉ?"

"Thôi bỏ đi, khoảng cách quá xa, hơn nữa ở giữa còn có lãnh địa của Thú vương."

"Vì vậy, các con, phải cố gắng lên nhé..."

"Nếu không chiếm được tế đàn... thì tất cả các con đều phải chết."

....

Thảm cỏ đen nhánh nổi lên cuồng phong gào thét.

Giống như một tấm lưới lớn, Chiến Sĩ chính là người đánh cá, còn đàn Nha nhân chính là những con cá bị đánh bắt.

Thảm cỏ đen được dùng làm lưới đánh cá hết sức phối hợp – hoặc là nói, ý thức của bản thân chúng nó rất đơn giản, vì vậy tránh hại tìm lợi là bản năng của chúng nó.

Chiến Sĩ uy hiếp chúng nó, chúng nó không tức giận, ngược lại sau khi nhận ra Chiến Sĩ khắc chế mình, có năng lực tiêu diệt mình, chúng liền chủ động lựa chọn hợp tác với Chiến Sĩ.

Điều này khiến cho Nha nhân phải khổ sở.

Khả năng vận động của người khổng lồ cao hàng trăm mét khá đáng sợ, dường như không vì kích thước tăng lên mà trở nên chậm chạp, ngay cả khi Nha nhân phân liệt thành hàng ngàn con Nha nhân nhỏ, chúng nó cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Chiến Sĩ.

Tất cả những Nha nhân bị lưới bắt đều kêu thảm thiết, bị thảm cỏ nuốt chửng, những Nha nhân bay trên bầu trời ngày càng ít, cho đến khi những Nha nhân lác đác liều mạng chạy trốn, bay về phía xa.

Chúng đã bị dọa vỡ mật.

Chiến Sĩ không truy đuổi, sau khi xác định kẻ địch không dám quay đầu lại, Chiến Sĩ hạ thảm cỏ xuống, suy nghĩ một chút, Chiến Sĩ không tiến hành hủy diệt vật lý đối với đồng cỏ đen, mà cất bước bay về hướng Tây Nam.

Tốc độ lan rộng của đồng cỏ đen tương đối chậm, tương đối mà nói, bên phía Lục Minh vẫn cấp bách hơn một chút.

Lưu Trường Thanh là một người có năng lực.

Mặc dù căn cứ Ánh Nến từng được Phồn Dục che chở, không cần lo lắng bị sinh vật biến dị xâm hại, nhưng Lưu Trường Thanh vẫn không bỏ bê lực lượng phòng ngự vũ trang của căn cứ.

Căn cứ Ánh Nến, khu Đông.

Đại bác dày đặc và các chiến sĩ qua lại không ngừng, theo từng mệnh lệnh được đưa ra, muôn vàn đại bác cùng nổ vang, hỏa lực bao trùm ập xuống bầy trùng đang tấn công.

Và một vài thứ nhỏ mà Học Giả mang theo cũng được xen lẫn trong đó.

Có binh lính cơ giới hoàn toàn tự động.

Có tên lửa tự động.

Có pháo đài tự động.

Học Giả còn chu đáo giúp căn cứ Ánh Nến nâng cấp hệ thống kiểm soát hỏa lực.

Mức độ áp chế hỏa lực này tạo cho căn cứ Ánh Nến một chút thời gian nghỉ ngơi khi Lục Minh và các chiến sĩ lần lượt tham chiến.

Cho đến khi Chiến Sĩ xé toạc bầu trời, rơi xuống phía Nam.

Bầy trùng không có Lục Minh cản trở, nhưng lại đón chào một kẻ cản đường mới, càng mạnh hơn.

⚝ ✽ ⚝

Khi Lục Minh đi ra khỏi lòng đất, đi vào chiến trường, cảnh tượng nhìn thấy là biển lửa ngút trời.

Chiến Sĩ hóa thân thành người khổng lồ bằng thép cao hàng trăm mét, tung hoành giữa bầy trùng, mặc sức phô diễn sức mạnh cấp Thiên Tai!

Mỗi một cú đấm, cú đá, đều mang theo uy lực hủy diệt mọi thứ, mà tốc độ hành động của bầy trùng tuy không chậm, nhưng chúng không thể bay, xét về độ linh hoạt, thực sự không bằng Nha nhân.

Không có cảnh tượng lúng túng như dùng đại bác bắn muỗi.

Chỉ có cảnh tượng tàn sát hàng loạt!

Chỉ cần quan sát đơn giản, Lục Minh đã có tính toán trong lòng.

"Đại cục đã định rồi."

Còn nữa.

"Chiến Sĩ thực sự đáng sợ."

....

Phía Tây, sa mạc Vọng Nguyên.

Đầu Bếp đầu lợn thân người cầm dao bếp, chém mười mấy con bọ cạp khổng lồ thành từng mảnh, Lưu Giang lái Xe quỷ chạy như điên, thấy bọ cạp là đâm vào.

So với Lục Minh, áp lực phòng thủ ở đây không lớn lắm.

Mà khi Chiến Sĩ rảnh tay, ngay cả khi trong sa mạc Vọng Nguyên lại xuất hiện một sinh vật biến dị cấp thấp hơn Thiên Tai, cũng không cách nào lay chuyển được phòng tuyến do Lục Minh và Chiến Sĩ tạo thành.

Thậm chí sáu giờ sau, Lục Minh chủ động thu hồi nhóm quỷ vật của mình, để mặc Chiến Sĩ trấn giữ tám phương, còn mình thì quay trở lại căn cứ Ánh Nến.

Đã không cần hắn tay nữa.

Hay nói cách khác, dưới điều kiện tiên quyết không có Ảnh Tử ở đây, Lục Minh tiếp tục ở bên ngoài, ngược lại còn có chút cản trở Chiến Sĩ.

Lục Minh đi thẳng một đường đến tầng hầm thứ ba của tòa nhà trung tâm, và tại đây, hắn gặp Học Giả đang ngồi giữa rất nhiều thiết bị, đầu đội mũ sắt, cố gắng nghiên cứu tế đàn Phồn Dục.

....