Chương 408 Thụ chúa, Tiểu Cao, rồng Minh Hắc 2
Bên phía đại lục châu Mỹ, Thụ chúa ở đó."
"Hơn nữa nó khống chế được ít nhất hai mươi tòa tế đàn."
Càng nhiều tế đàn, sinh vật biến dị càng phát triển nhanh.
Số lượng tế đàn mà Rubio và Thụ chúa nắm giữ, gián tiếp nói lên sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên - mặc dù chúng đều là Thiên Tai cấp cao, nhưng chênh lệch chiến lực giữa những cấp độ ngang nhau thực sự không nhỏ.
"Hơn nữa tôi không thể di chuyển, nhưng có vẻ như Thụ chúa có thể, nếu không thì nó cũng không thu thập được nhiều tế đàn như vậy. Vì vậy, nếu anh muốn tìm Thụ chúa gây phiền phức, tôi không giúp được anh, mọi chuyện phải hoàn toàn dựa vào bản thân anh."
Rubio im lặng một lúc, vừa xoa cánh tay Nha Nha, vừa nói.
"Nếu khó làm thì cũng có thể không làm... Tuy rằng tôi không biết lý do tại sao anh nhất quyết phải cứu tôi, nhưng tôi cảm thấ rằng lý do này hẳn là không quan trọng bằng mạng sống..."
Nói xong, anh ta cúi đầu nhìn Nha Nha, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng dịu dàng.
"Phải có người chăm sóc nó chứ, phải không?"
Lục Minh không hiểu tại sao toàn thân nổi hết cả da gà...
Hắn nhìn Nha Nha, lại nhìn Rubio, nói: "Lần này tôi đến, mang theo một số người giúp đỡ. Tóm lại, anh cứ sống tốt, một tuần nữa tôi sẽ lại đến tìm anh."
Nói xong, Lục Minh quay trở lại Quỷ vực, bắt đầu thu thập thêm sức mạnh vui vẻ.
....
Bảy giờ sau.
Lục Minh bước ra khỏi rừng Hải Phong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Lục Minh như vậy, không ai có thể đoán được suy nghĩ của hắn, vì vậy Chiến Sĩ và những người khác cũng không biết Lục Minh đã thành công hay không, trạng thái hiện tại của Rubio như thế nào.
"Lão đại, tình hình thế nào?"
Hi Vọng tiến lên trước tiên, đến bên cạnh Lục Minh, vô cùng thân thiết cọ cọ vào bắp chân Lục Minh, những người khác cũng nhìn sang.
Sau khi lựa từ ngắn gọn, Lục Minh mở lời.
"Tình hình không tốt cũng không xấu..."
"Tôi đã sử dụng năng lực Thuật sĩ cảm xúc của mình để kéo dài mạng sống của Rubio thêm bảy ngày."
Vừa dứt lời, những người khác người thì trợn mắt, người thì nhíu mày.
Bảy giờ kéo dài mạng sống thêm bảy ngày.
Nếu người chơi có thể ở lại phó bản này mãi mãi, thì vấn đề tự nhiên sẽ được giải quyết, chỉ là Lục Minh sẽ vất vả hơn một chút.
Thế nhưng đây là chuyện không có khả năng.
"Nhưng quả thật Rubio vẫn có thể cứu được..."
Lục Minh kể lại sự tồn tại của Thụ chúa cho những người đồng đội của mình, sau khi nói xong, Chiến Sĩ nóng lòng muốn thử, nhưng Học Giả thì lại nhíu mày nói.
"Thiên Tai cấp cao, hơn nữa thực lực thuộc loại đứng đầu trong cùng cấp độ... Nhân vật này không dễ xử lý."
"Có làm được hay không, phải xem thử, phải thử... Nếu không thì không còn cách nào khác."
Lục Minh nói xong, Chiến Sĩ liền gật đầu phụ họa, Học Giả sau khi nghe xong cũng giãn mày ra – mấy người chơi theo danh sách này quả thực không phải là những kẻ sợ phiền phức.
Hi Vọng chỉ đi theo bên cạnh Lục Minh, thỉnh thoảng gãi bụng, dường như không hề để ý đến Thụ chúa là Thiên Tai cấp cao, ngược lại, con khỉ nhỏ trong lòng Học Giả lại có vẻ mặt khổ sở.
Nó không ngừng lẩm bẩm những câu như "Đó là Thiên Tai cấp cao", "Đó là bá chủ một phương đó", "Nghe tên thì hẳn là tồn tại cùng đẳng cấp với Thú vương" linh tinh gì đó, nhưng đều bị những người khác lơ đẹp đi.
Mục tiêu đã xác định, lập tức lên đường.
Lục Minh lại mở ra Quỷ vực một lần nữa, cuốn mọi người vào trong Quỷ vực, tuy nhiên sau một hồi bận rộn, Lục Minh đột nhiên nghĩ ra dường như mình đã quên mất điều gì đó...
Suy nghĩ một lúc, Lục Minh lấy điện thoại ra, mở định vị.
Trên định vị, bốn điểm xanh biểu thị cho đồng đội đã tập hợp, mà một điểm xanh khác, lại vẫn ở bên kia đại dương...
Tiểu Cao...
Lục Minh quên mất Tiểu Cao.
Nghĩ một chút, Lục Minh nhắn tin cho Tiểu Cao.
"Cậu ổn chứ?"
"Lão đại, tôi không ổn lắm, nhưng còn có thể chống đỡ..."
....
"Lão đại, tôi không ổn lắm, nhưng còn có thể chống đỡ..."
Dãy núi Vidal.
Tiểu Cao đứng trước cửa một hang đá nào đó với vẻ mặt bối rối, không dám cử động.
Trước mặt anh ta bày biện bàn bếp, dụng cụ làm bếp, cùng với một con lợn rừng biến dị dài gần 10 mét đã bị cắn gần chết.
Đằng sau truyền đến mùi lưu huỳnh, một giọng nói trầm thấp vang lên như sấm.
"Thứ anh muốn, tôi đã tìm cho anh, bây giờ, đồ ăn!"
"Tôi không hài lòng, anh sẽ phải chết!"
Tiểu Cao cứng ngắt quay đầu lại, liền nhìn thấy một cái đầu rồng màu đen khổng lồ gần như áp sát vào mặt mình.
Những chiếc răng nanh sắc nhọn dài gần bằng người, những chiếc vảy chỉnh tề chắc chắn với những hoa văn phức tạp, sâu trong khoang miệng là mùi vị khiến người ta buồn nôn, nhưng lại tỏa ra ánh sáng đỏ rực kỳ lạ.
Uy áp mạnh mẽ thổi quét qua, suýt chút nữa khiến Tiểu Cao tè ra quần tại chỗ - nếu là Tiểu Cao trước đây, thì quả thật là đã tè ra quần rồi... Nhưng con người luôn luôn trưởng thành.
Cho nên, giờ phút này Tiểu Cao vẫn có thể mặt không đổi sắc.
Anh ta bình tĩnh nói: "Yên tâm, tôi xuất thân từ danh môn, nấu ăn chỉ là chút chuyện nhỏ, tôi là chuyên gia!"
Đầu rồng từ từ thu lại, chỉ có đôi mắt lóe ra sát ý vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Cao.
Tiểu Cao thản nhiên quay đầu, rút dao bếp ra, vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa không nhịn được cảm thán về "vận rủi" của mình.
Sự tình rất đơn giản.
Bởi vì thực lực của anh ta yếu, lại ở cách Lục Minh và những người khác quá xa, không thể hội hợp với những đồng đội khác, nên anh ta chỉ có thể lang thang trong vùng hoang dã, cô độc cầu sinh.
Khó khăn thì cũng không phải khó khăn lắm - Tiểu Cao bây giờ cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng thật xui xẻo - rõ ràng anh ta đã rất cẩn thận rồi, nhưng không ngờ tới rằng dù mình đã trốn trong hốc cây, mà vẫn bị một con quái vật cấp Thiên Tai cấp trung tìm đến tận cửa.
Lý lẽ ở đâu?
Vốn dĩ con ác long này muốn dùng Tiểu Cao làm bữa ăn nhẹ, nhưng Tiểu Cao trong lúc cấp bách sinh ra hoảng loạn, nói năng lung tung.
"Chờ đã, chờ đã."
"Tôi thịt ít, ăn không ngon đâu!"
"Tôi nói cho anh biết, tôi có chỗ dựa, anh ăn tôi sẽ có người báo thù cho tôi!"
"Chờ đã, ăn như vậy quá lãng phí thức ăn! Tôi là một đầu bếp!"
"Ồ? Anh là đầu bếp sao?"
Tiếng gầm như sấm sét đột nhiên vang lên bên tai.
Đó là lần đầu tiên Tiểu Cao tiếp xúc với Tứ đại Kim Cương của dãy núi Vidal, Quái thú rồng dị hóa: Rồng Minh Hắc.
Sau đó, tình huống liền phát triển trở thành như vậy...