Chương 425 Một nhà ba người 1
Sự ghen tị tràn ngập khắp hội trường biến thành lòng hận thù một cách trần trụi! Lòng thù hận ấy lại biến thành sát khí!
Phụ nữ hà cớ gì làm khó phụ nữ?
À không, phải thế chứ! Làm khó nhau nữa đi!!
Những người khác giới mới đem lại tình yêu đích thực, những người cùng giới chỉ tổ làm tổn thương nhau!
Tiếng hát phát ra từ chiếc váy cưới đẫm máu, âm thanh càng lúc càng lớn, còn Di Mông, không hiểu sao, cô ta chỉ im lặng không nói.
Nhìn những người bên dưới như phát điên, Di Mông im lặng một lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười.
"Thú vị."
Cô ta quay đầu, nhìn Lục Minh.
Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve váy cưới, Di Mông nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
"Là do chiếc váy cưới này sao?"
"Thế thì..."
Nói rồi, cô dùng tay phải kéo mạnh, dường như muốn xé toạc chiếc váy cưới.
Nhưng rồi một sức mạnh kỳ lạ truyền ra từ chiếc váy cưới, ngăn cản hành động của Di Mông.
Rất khó để tiêu hủy.
Ngay cả Thiên Tai cấp cao cũng khó có thể phá hủy chiếc váy cưới của cô dâu đẫm máu.
Suy nghĩ một lúc, Di Mông buông tay.
Nụ cười trên mặt cô ta tắt dần, khóe mắt liếc nhìn Lục Minh, nhưng lại phát hiện Lục Minh đã rời khỏi cửa hông, tránh xa khu vực hỗn loạn đang xảy ra này.
Miệng cô ta không ngừng lẩm bẩm.
"Váy cưới là do Ofelia chọn."
"Cô con gái ngoan của tôi... hừ..."
Nói xong, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía các nghị sĩ đang lao tới phía này.
Giây tiếp theo, khí tức của Thiên Tai cấp cao trực tiếp bùng nổ, vô số sợi tơ màu xanh lá cây bay khắp nơi, dữ dội như mưa bão!
⚝ ✽ ⚝
Ngay khi cuộc hỗn chiến trong hội trường bắt đầu, Lục Minh đã rời khỏi ngay lập tức. Khí tức thuộc về Di Mông phóng ra, Lục Minh chỉ ngoái đầu nhìn lại, nhưng không có biểu cảm gì.
Di Mông có mạnh không?
Rất rõ ràng, cô ta rất mạnh!
Thiên Tai cấp cao này của cô ta không giống với Thiên Tai cấp cao của Thụ chúa.
Theo lời Thụ chúa, Di Mông thông qua việc mượn sức mạnh phồn dục, đã đạt được con đường thăng cấp phi thường, phá vỡ quy tắc bất di bất dịch là con người trong phó bản này không thể tiến hóa biến dị - con đường là do Di Mông tự chọn nên chắc chắn cô ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, ít nhất là Thụ chúa cũng phải công nhận điều đó.
Vậy thì đám khách mời trong hội trường đó có thể đánh bại Di Mông không nhỉ?
Tất nhiên là không thể...
Số người đạt cấp Thiên Tai chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ cần vài người như vậy kết hợp đã có thể thể tiêu diệt toàn bộ đám khách mời kia, huống chi là Di Mông đã đạt tới cảnh giới Thiên Tai cấp cao.
Vậy thì Lục Minh có vội không á?
Hắn không vội.
Không vội chút nào!
Váy cưới của cô dâu đẫm máu chỉ vừa mới có hiệu lực, phạm vi ảnh hưởng đang không ngừng mở rộng, chỉ cần Di Mông còn mặc váy cưới, cô ta sẽ gặp phải nhiều kẻ thù hơn.
Kẻ thù là ai à?
Kẻ thù mà Lục Minh nói đến, tất nhiên không phải những người phụ nữ bình thường sống ở thị trấn bên dưới...
Với sức mạnh của họ, rõ ràng là không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến Di Mông cả.
Vậy thì còn có thể là kẻ thù nào nữa?
Lục Minh chỉ có thể nói là... có rất nhiều...
Như đã biết thì từ khi tiến hóa đến nay, Thụ chúa không có khả năng chiến đấu và tự phòng thủ.
Còn đám cưới đầu tiên của Di Mông là vào ba năm trước, khi thế giới mới bước vào ngày tận thế - khi đó, Di Mông đã thăng cấp lên Thiên Tai cấp thấp.
Nhưng ở đây có một vấn đề đáng lưu ý.
Một Thiên Tai cấp thấp có thể bảo vệ cả một khu vực rộng lớn như vậy không?
Có thể độc chiếm hơn hai mươi tế đàn không?
Câu trả lời rõ ràng là không!
Trong thời buổi này, một vùng đất thanh bình là không dễ có được, hòa bình, nhất định phải dùng vũ lực để bảo vệ!
Vậy thì, trong khoảng thời gian Di Mông chưa đạt đến cấp Thiên Tai cao hơn, rốt cuộc là ai đã bảo vệ nơi này?
Phồn Dục?
Có thể.
Nơi đây tồn tại sức mạnh tiềm ẩn?
Cũng có khả năng!
Có quá nhiều khả năng... Lục Minh cũng không đưa ra được đáp án chính xác nhất.
Nhưng có một điều không có vấn đề.
Đánh đi.
Cắn đi.
Các người nội chiến, tôi chỉ đứng nhìn, đợi các người đánh mệt, đánh chán, tôi sẽ tham gia vào và tấn công, xem xem các người có chịu đựng được không.
Còn bây giờ điều Lục Minh muốn làm...
Ý nghĩ vừa động, hắn cho u hồn đến vị trí của một người nào đó.
Ánh mắt Lục Minh lại lóe lên.
"Có chút thú vị rồi."
⚝ ✽ ⚝
Sau khi Ofelia tạm biệt Lục Minh, một mình cô ta đến dưới chân Thụ chúa.
Trên đỉnh đầu là nguồn sáng rực rỡ, sau lưng là thân cây thô ráp của Thụ chúa.
Ofelia ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào Thụ chúa, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt cô ta mơ màng, không biết đang suy nghĩ gì...
Cho đến khi, trong hội trường, Di Mông bước vào.
Cho đến khi, Thụ chúa sau lưng, truyền đến giọng nói trầm thấp.
"Ofelia."
Khi giọng nói thương tang, trầm hậu vang lên, khuôn mặt Ofelia lập tức nở nụ cười.
Cô ta cất tiếng.
"Cha..."
⚝ ✽ ⚝
Đây là một câu chuyện rất máu chó.
Câu chuyện bắt đầu từ một gia đình còn khá hòa thuận và hạnh phúc.
Gia đình này có người cha chăm chỉ làm việc, có cô con gái thông minh, xinh xắn, đáng yêu và... một người mẹ rất xinh đẹp, rất giỏi giang.
Mọi chuyện bắt đầu từ mùa hè cách đây hơn hai mươi năm.
"Rầm" một tiếng.
Cánh cửa lớn của ngôi nhà bị đẩy ra, người mẹ trở về xong trang phục công sở, tức giận xông vào nhà.
"Tên Chad khốn nạn! Đồ đàn ông khốn nạn! Thứ luật lệ xã hội khốn nạn!"
Cô bé tên Ofelia có chút sợ hãi nhìn người mẹ xa lạ trước mắt - cô chưa từng thấy mẹ mình nổi cơn thịnh nộ như vậy bao giờ.