Chương 437 Tham ăn? Kẻ điên! 1
Bên ngoài, cùng với bên trong cơ thể Thụ chúa, từng giây từng phút đều diễn ra chiến đấu, cảnh tượng hỗn loạn hoàn toàn không thể dùng lời để diễn tả.
Mà sự hỗn loạn này cũng bị một người nào đó ở xa xa cảm nhận được.
Chiến Sĩ nhìn về hướng Thụ chúa, nhíu mày, một lát sau, trầm giọng nói.
"Tôi phải đi xem."
Con khỉ nhỏ ngồi trên vai Chiến Sĩ sợ run cả người.
"Lão đại Lục Minh vẫn chưa gửi tin nhắn lại mà? Tôi thấy hay là chúng ta đợi thêm một chút."
Chiến Sĩ lắc đầu.
Đợi?
Còn đợi cái gì nữa?
Nhìn dao động năng lượng bên kia, mấy nhóm người kia sắp đánh nhau vỡ đầu đến nơi rồi, tình hình này Chiến Sĩ còn đợi cái gì nữa mà đợi?
Nhưng, còn chưa đợi Chiến Sĩ có động tác gì, anh ta đột nhiên quay đầu, nhìn về hướng sau lưng mình.
Nơi đó, có luồng khí tức kinh khủng đang lao đến, cách rất xa, đã có thể nghe thấy tiếng hổ gầm kinh thiên động địa!
Con khỉ nhỏ đứng trên vai Chiến Sĩ đột nhiên run lên, chất lỏng màu vàng nhạt chảy dọc theo háng xuống, phun đầy đầu đầy mặt Chiến Sĩ!
Nhưng lúc này đây, kẻ thủ ác và nạn nhân đều không có thời gian rảnh để để ý đến chuyện nhỏ này.
Sắc mặt Chiến Sĩ đột nhiên trầm xuống: "Đây lại là cái gì?"
Đáp lại anh ta, chính là tiếng thét chói tai của con khỉ.
"Thú…… Thú vương! Là Thú vương!!"
Tiếng nói rơi xuống.
Một con rồng đen khổng lồ phá không mà đến, bay qua đỉnh đầu mọi người, nhanh chóng hướng về phía vị trí của Thụ chúa, Chiến Sĩ dường như mơ hồ thấy được một đứa bé không mảnh vải che thân đứng trên đầu con rồng đen.
Đứa bé quay đầu lại, đôi mắt màu vàng nhạt liếc nhìn Chiến Sĩ.
Chỉ một cái liếc mắt, liền khiến cho làn da của Chiến Sĩ cảm thấy đau nhói như kim châm.
Sẽ chết.
Một khi đối đầu, chắc chắn sẽ chết!
Con khỉ nhỏ trên vai vẫn đang thét chói tai: "Là rồng Minh Hắc! Nhìn khí tức thì còn có Thú vương! Sao chúng nó lại đến đây? Sao chúng nó lại đến đây chứ?!?!"
Nhưng mà... tại sao chúng nó lại không thể đến đây?
Chiến Sĩ và Hi Vọng đều không trả lời vấn đề của con khỉ nhỏ.
Cả hai chỉ im lặng, một lát sau, Chiến Sĩ quay đầu nhìn Hi Vọng, mở miệng nói.
"Cậu ở lại, tôi đi."
Hi Vọng không còn vẻ mặt cười đùa nữa.
"Cùng đi."
Nhưng Chiến Sĩ lại nghiêm túc lắc đầu: "Không được."
Nói xong, Chiến Sĩ trầm ngâm một chút, liền bổ sung thêm: "Cậu yên tâm, cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ đưa Lục Minh về.
Điều quan trọng là… cậu, ai gặp chuyện không may cũng được, nhưng cậu không thể gặp chuyện không may được."
Hi Vọng há miệng, nhưng không biết nên nói gì cho tốt.
Chiến Sĩ lại túm lấy cổ con khỉ nhỏ, kẹp nó vào dưới nách.
Anh ta cười nói: "Mặc dù không biết tại sao Thế Giới lại ra lệnh cho tôi, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ cậu, nhưng tôi cảm thấy, dù thế nào Thế Giới cũng sẽ không lừa tôi..."
"Cho nên..."
Anh ta xoa đầu chó của Hi Vọng.
"Bình thường có thể tùy hứng, nhưng bây giờ không phải là lúc. Ngoan ngoãn chờ đi."
Nói xong, khí tức của thép và lửa lan tỏa, Chiến Sĩ bay lên không trung, nhanh chóng lao về phía Thụ chúa!
Giữa không trung còn mơ hồ quanh quẩn tiếng thét chói tai của khỉ nhỏ.
Hi Vọng nhìn theo Chiến Sĩ đi xa, lại chậm rãi nằm sấp xuống đất trở lại.
Không ai biết được suy nghĩ của Hi Vọng lúc này.
....
Thụ chúa và Trùng mẫu dường như có chút coi thường khả năng chiến đấu của Lục Minh (Ảnh Tử).
Cũng có thể là, chúng nó đã không còn nhiều quân bài để tung ra.
Bản thân Thụ chúa không có bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó với kẻ thù.
Còn năm cận vệ Trùng mẫu của Trùng mẫu cũng đã được điều đi ra ngoài để chống lại Di Mông, những tộc Trùng chui ra từ dưới đất, bò ra từ đường ống để chặn trước mặt Lục Minh, kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Thiên Tai cấp thấp—— vả lại thực lực bình thường, số lượng cũng chỉ có ba con.
Mọi người đều biết.
So với Thiên Tai, Hung Thần càng không quan tâm đến sự vây công của đối thủ cấp thấp!
Khi Quỷ vực mở ra, toàn bộ những con trùng xung quanh Lục Minh đều bị cuốn vào Quỷ vực.
Trong Quỷ vực, vô cùng vô tận sợi tóc mọc ra một cách ngang tàn bạo ngược, che trời lấp đất, giống như những mũi tên nhọn, hoặc những con mãng xà, siết chặt, xuyên thủng từng con trùng, rồi sau đó lại phun xác trùng ra.
Ba con tộc Trùng cấp Thiên Tai chỉ trong vài giây đã biến thành một đống thịt nát không nhìn ra hình dạng, những tộc Trùng cấp thấp hơn, có thể chống đỡ được vài giây hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Ảnh Tử.
Có một tay đấm mạnh mẽ cỡ này, sự đột phá của Lục Minh có thể nói là thuận buồm xuôi gió!
Khoảng ba phút sau, phía trước, ánh sáng xanh mờ ảo đã le lói ở phía xa.
....
"Xong rồi xong rồi, không ngăn được nữa rồi!"
Trùng mẫu dùng giọng điệu trêu chọc, hóng hớt nói với Thụ chúa những lời này, mà Thụ chúa, thực ra cũng không vội vàng gì...