Chương 446 Đội PAW đã làm rất tốt! 1
Ba phút, Ảnh Tử có thể chạy được bao xa?
Câu trả lời là họ vừa mới đến được biên giới của Nữ Nhi Quốc.
Nhưng ở nơi này, Lục Minh lại không thấy Hi Vọng còn ở đây, nhanh chóng mở định vị trên điện thoại, Lục Minh phát hiện Hi Vọng đã chạy đi rất xa.
Điều này khiến Lục Minh thở phào nhẹ nhõm.
Hi Vọng vẫn luôn thông minh như vậy.
Đúng lúc này, từ xa vọng lại tiếng hổ gầm kinh thiên động địa, Ảnh Tử khẽ giật mình, truyền đến sóng tinh thần.
"Di Mông... không chịu nổi."
Rác rưởi?
Phế vật?
Cũng không thể trách Di Mông được.
Thú vương thực sự không dễ đối phó mà!
Mà khi vừa nhận tin tức của Di Mông, vấn đề tiếp theo đã đáp xuống bên Lục Minh.
Không cần Ảnh Tử nhắc nhở nữa.
Con rồng đen sau lưng đã thay đổi thái độ cung kính trước đó, khiêu khích Ảnh Tử - Thú vương xử lí xong việc bên kia đã cho nó thêm dũng khí.
Mà khí tức khủng bố đang nhanh chóng tiến đến từ xa cũng khiến Lục Minh hiểu rằng, Di Mông đã ngã xuống, người tiếp theo chắc chắn là hắn!
Mục đích chính của Thú vương khi đến đây là Thụ tâm và ba suối nguồn - đây là những món ngon tuyệt hảo.
Giờ Lục Minh đã lấy đi những thứ này, Thú vương không truy đuổi hắn ngay lập tức, đã rất nể mặt hắn rồi phải không?
Mà bây giờ... Lục Minh còn có thể trốn đi đâu!?
"Không còn thời gian nữa!"
Tốc độ của Thú vương quá nhanh, thực sự quá nhanh!
Nhanh hơn nhiều so với tốc độ của quỷ vực!
Không đến một phút, Thú vương có thể đuổi kịp tên trộm Lục Minh này, lấy lại thứ vốn thuộc về mình!
"Phải làm sao đây?"
Từ Thụ tâm truyền đến giọng nói như vậy.
Thụ chúa hoàn toàn không biết phải làm sao.
Và Lục Minh cũng không biết nữa...
Bởi vì thực sự không còn cách nào.
Chạy? Chạy không thoát.
Đánh? Đánh lại được sao?
Chiến Sĩ còn chưa hoàn thành quá trình thăng cấp, mà ngay cả khi Chiến Sĩ hoàn thành thăng cấp, thì anh ta và Ảnh Tử chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Thú vương!
Có hối hận không?
Cũng không hẳn.
Bởi vì so với sức mạnh mà Thú vương thể hiện, ngay cả vừa rồi nếu Lục Minh liên thủ với Di Mông thì e rằng cũng chỉ có một kết cục là thân tử đạo tiêu.
Đường chết, đường chết, vẫn là đường chết!
Nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa thì Lục Minh hiện tại cũng chỉ có một con đường chết!
Lúc này, hắn lại không nhìn thấy, trên điện thoại, điểm sáng đại diện cho Hi Vọng, đang lặng lẽ quay trở lại và chặn giữa Lục Minh và Thú vương.
⚝ ✽ ⚝
Thú vương đang dịch chuyển tức thời đột nhiên dừng bước!
Bởi vì, nó cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ thoáng qua.
Đôi mắt hổ khổng lồ đảo quanh, rất nhanh, Thú vương đã khóa chặt mục tiêu.
Đó là một chú chó lông vàng khá to, song kích thước vẫn chưa bằng một sợi lông chân của nó ở không xa.
Thịt quá ít...
Hơn nữa, thịt chó, Thú vương đã ăn ngán rồi.
..
Không nghĩ nhiều đến luồng khí tức kỳ lạ thoáng qua đó nữa, Thú vương vừa định tiếp tục lên đường, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hú thảm thiết vang lên từ dưới chân.
"Đại vương ơi! Đại vương!!"
Khi Thú vương khóa chặt ánh mắt vào chú chó lông vàng, thì chú chó lông vàng đó lập tức lộ ra vẻ mặt như mới mất đi cha mẹ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chú chó lông vàng loạng choạng chạy về phía Thú vương, ôm chặt lấy móng chân của Thú vương.
"Đại vương ơi!! Có chuyện rồi! Quê nhà có chuyện rồi! Con sâu cái đó không biết xấu hổ, đánh úp, cướp mất tế đàn của đại vương!"
Đây là sự thật.
Trước đó Thú vương cũng không nhận được tin tức liên quan.
Tất nhiên, chú chó lông vàng báo tin, rõ ràng là Hi Vọng, chứ không phải là loài thú ở dãy núi Vidal - nhưng Thú vương không quan tâm đến điều này...
Hay nói cách khác, nó có rất nhiều đàn em, nó có thể nhớ hết mặt sao?
Huống hồ với tính khí của Thú vương, nó cũng lười làm những việc như thế.
Lúc này nghe được tin tức như vậy, Thú vương nheo mắt lại, sau đó nổi trận lôi đình!
"Nó dám!"
Làm cũng đã làm rồi, còn hỏi người ta có dám không, đầu óc của đứa trẻ này không được tốt lắm nhỉ...
Hi Vọng trong lòng hơi phàn nàn, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ mặt đau thương.
"Đại vương, những anh em trên núi sắp bị giết sạch rồi... Chúng ta phải làm sao đây..."
Thú vương từ từ nheo mắt lại.
Một lát sau, nó đã có tính toán.
"Để ta xử lý mấy tên trộm trước, rồi quay về dạy cho con sâu cái đó một bài học!"
Thứ nhất, Thú vương ở rất gần Lục Minh, không cần phải bỏ gần tìm xa - dù sao thì theo nó thấy, giết chết Lục Minh không tốn nhiều thời gian.
Thứ hai, Thú vương hoàn toàn không quan tâm đến đám đàn em của mình...
Nó không dựa vào số đông để ăn cơm, đám đàn em này chết hết, rất nhanh sẽ có một đám khác đến - thú biến dị thì nhiều vô kể, dãy núi Vidal bây giờ chật ních, bây giờ đám thú biến dị này chết hết, thậm chí Thú vương không cần chủ động chiêu mộ, tự nhiên sẽ có nhiều thú biến dị muốn nương nhờ kéo đến.
Cuối cùng, nó và Trùng mẫu đã dây dưa quá lâu rồi, sự thù hận giữa đôi bên vốn không kém chuyện này, xử lý muộn một chút cũng không sao.
Còn về việc tế đàn bị cướp... vẫn là câu nói đó, cướp lại không phải là được rồi sao?
Cứ như thể trước đây Thú vương chưa từng cướp tế đàn của Trùng mẫu vậy...
Tóm lại, Thú vương đã quyết giết Lục Minh.
Hi Vọng thấy vậy, mắt đảo một vòng.
Thua keo này ta bày keo khác!
"Đại vương, còn tên đầu bếp kia, chúng ta cũng không cần nữa sao?"
Thú vương đột nhiên sửng sốt.
Nó cúi đầu, nhìn xuống thứ nhỏ bé dưới chân, thấy Hi Vọng từ từ tháo chiếc điện thoại đeo trên cổ xuống.
Thuần thục mở điện thoại, gọi video cho một người nào đó, chưa đầy vài giây, cuộc gọi video đã được kết nối, bên trong lộ ra khuôn mặt đầy máu của Tiểu Cao.