← Quay lại trang sách

Chương 451 Trận chiến thứ hai! 1

Nhìn Tiểu Cao đang cầm giọt máu đen như viên đá quý trên tay, Trùng mẫu cười duyên dáng.

Nụ cười của nó, từ đầu đến cuối không hề thay đổi.

Còn Tiểu Cao, thì nhìn thứ "thuốc độc" trên tay, nụ cười trên mặt dần cứng đờ.

Nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười trên mặt Tiểu Cao lại trở nên thoải mái.

Anh ta đã nghĩ thông một vấn đề.

Hành động này của Trùng Mẫu, không phải là không có logic.

Phải biết, thân phận của Tiểu Cao là đầu bếp của Thú vương, muốn hạ độc Thú vương, Tiểu Cao là người thực hiện thích hợp nhất.

Mà xét thấy thực lực của Tiểu Cao quá yếu, Trùng mẫu giết hay không giết anh ta đều không sao.

Giết, thì chiến lực của Thú vương cũng không bị tổn hại.

Không giết, thì còn có thể cược một ván là hạ độc vào đồ ăn.

Cho dù Tiểu Cao quay đầu ném giọt máu này đi, thì Trùng mẫu cũng không mất mát gì.

Mà như vậy, cũng có thể rút ra một kết luận.

Mạng nhỏ của mình, có vẻ như đã được bảo toàn.

Thấy Tiểu Cao vội vàng gật đầu nói: "Ngài yên tâm, chuyện này nhất định tôi sẽ bàn xếp rõ ràng cho ngài."

“Ngài không biết đâu, Thú vương tàn bạo vô nhân tính đã giết cả nhà tôi..."

Nhìn thấy thiết lập một người nhẫn nhục chịu đựng làm đầu bếp cho Thú vương sắp được dựng lên, Trùng mẫu lại phất tay không chút để ý.

"Không cần nói với ta chuyện này, hạ độc hay không, là chuyện của ngươi."

"Vậy thì, hẹn gặp lại."

Trên mặt Trùng mẫu nở một nụ cười kỳ lạ, nụ cười này khiến Tiểu Cao mơ hồ có một dự cảm không lành, nhưng lại không biết dự cảm đó từ đâu mà có.

Anh ta tiễn Trùng mẫu, mang theo tế đàn của Thú vương rời đi.

Khoảng mười phút sau, trên bầu trời bên ngoài, vang lên tiếng gầm giận dữ của Thú vương!

"Trùng mẫu! Ngươi muốn chết!!!"

⚝ ✽ ⚝

"Ta đói rồi, muốn ăn cơm, dùng thứ này làm thức ăn đi."

Xế sẩm tối.

Trên đỉnh dãy núi Vidal.

Thú vương đã khôi phục lại ngoại hình một cậu bé, theo khe nứt không gian được mở ra, Hi Vọng, DiMông, dị hình gỗ, v.v., đều bị Thú vương lấy ra hết.

"Đại vương! Đại vương ơi!!"

Hi Vọng vừa mới ló đầu ra, lập tức nhào đến bên chân Thú vương, bộ lông vàng óng mềm mại không ngừng cào nhẹ vào Thú vương, khiến Thú vương cười khúc khích.

Nhưng câu nói tiếp theo của Hi Vọng, lại khiến Thú vương không cười nổi.

"Đại vương anh minh thần võ, con đĩ Trùng mẫu đó chắc chắn đã chết không có chỗ chôn rồi phải không?"

Thú vương im lặng một lúc.

Tiểu Cao thấy vậy liền tát mạnh vào đầu chó của Hy Vọng.

"Không biết nói thì đừng nói!"

Nói xong, Tiểu Cao cẩn thận liếc nhìn Thú vương.

Chuyện ban ngày rất đơn giản.

Thú vương trở về, nhưng Trùng mẫu đã sớm chạy mất, còn đại quân trùng tộc tấn công dãy núi Vidal cũng đã bỏ chạy không ít, chỉ còn lại mọt số ít coi như để Thú vương trút giận.

Nhưng kẻ chủ mưu vẫn chưa trừ khử, oán khí này của Thú vương trút ra tự nhiên là không triệt để.

Nhưng...

Không biết Thú vương cân nhắc điều gì, mà không phát điên xông thẳng vào sào huyệt của Trùng mẫu.

Còn Tiểu Cao và Hy Vọng, rõ ràng là đang diễn trò ở đây.

Mặc dù trong khe nứt không gian riêng của Thú vương, Hi Vọng không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc vừa được thả ra, Hi Vọng đã dựa vào sắc mặt cố ý thể hiện của Tiểu Cao, đoán được đại khái tiền căn hậu quả của sự việc.

Nó cố ý nói ra những lời như vậy, rõ ràng là để châm ngòi.

Còn lời nói và hành động của Tiểu Cao, chính là đổ thêm dầu vào lửa!

Với tính khí của Thú vương, quả thực không nuốt trôi cục tức này.

Nhưng nó điên thì điên, hư thì hư, nhưng không ngốc.

"Trùng mẫu... không dễ đối phó."

Một câu nói, đã nói rõ vấn đề.

Trùng nẫu không giống Di Mông, thực lực của nó không chênh lệch bao nhiêu so với Thú vương.

Hi Vọng và Tiểu Cao liếc nhau một cái, đầu óc không ngừng nảy ra những ý nghĩ xấu xa.

Hi Vọng thở dài: "Đại vương anh minh! Trận nào có thể đánh thì chúng ta cứ đánh, trận nào không thể đánh, chúng ta thực sự nên tính toán lâu dài."

Sắc mặt Thú vương cứng đờ.

Ngươi cứ nói thẳng nó ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh là được rồi...

Nó vừa định nổi giận, Tiểu Cao đã khéo léo chuyển chủ đề.

"Vậy thì làm sao bây giờ?"

"Thật sự để Trùng mẫu chiếm tiện nghi lớn như vậy sao?"

Hai người bọn họ không đánh thì không được...

Cứ châm ngòi đi, để hai con hổ đánh nhau, một chết một bị thương, nếu không thì nhiệm vụ của chúng tôi cũng không thể hoàn thành được!

Nghe vậy, Thú vương cười lạnh.

"Ta không phải là kẻ chịu thiệt! Các ngươi yên tâm, lần này Trùng mẫu nhất định phải trả giá!"

"Ta đã để lão Hắc đi gọi người rồi, đợi đến sáng mai, ta không chỉ lấy lại tế đàn của mình, mà phần của Trùng mẫu ta cũng phải lấy!"

"Được rồi, đừng nói những điều này nữa, đầu bếp, ngươi mau đi nấu cơm đi, ta đói rồi."

Nói xong, Thú vương quay đầu búng tay một cái.