Chương 484 Chuyện nhà 1
....
"Những sinh vật biến dị trên đảo, Cục an ninh sẽ dựa theo trình độ trí lực để thu nạp một phần, phần còn lại, thật xin lỗi, bởi vì chúng nó có trí lực thấp và không thể trao đổi, không thể giao tiếp, nên để tránh thêm nhiều vấn đề, chúng tôi sẽ lựa chọn tiến hành tiêu hủy nhân đạo."
"Sẽ không đau đớn đâu."
Thiên Kinh, trụ sở Cục an ninh, trong văn phòng của Thế Giới.
Đối mặt với con khỉ, Thế Giới nói như vậy.
Nhưng mà đối với lời của Thế Giới, con khỉ lại hoàn toàn xem như gió thoảng bên tai, nó gãi tai gãi má nhìn trái nhìn phải, lần đầu tiên đến với xã hội loài người hiện đại, mọi thứ nhìn thấy nghe thấy đều khiến con khỉ tò mò vô cùng.
"Vậy, ý của cậu thế nào?"
Thế Giới nở nụ cười xã giao, hỏi con khỉ, còn con khỉ, chỉ gãi gãi rận trên người: "Cũng được, người cứ xem là được."
Nó, hoàn toàn không quan tâm đến những người anh em từng là cấp dưới của nó.
Trọng điểm vẫn là, đám anh em kia của nó, cuối cùng có thể bán ra được bao nhiêu tiền, có thể mang lại cho nó bao nhiêu lợi ích...
Đừng nhìn con khỉ này lúc thì khúm núm nịnh nọt không chịu nổi, lúc thì nhát gan sợ phiền lâm trận bỏ chạy, nhưng thực ra, con khỉ này rất thông minh... Nếu không, ngay từ đầu nó cũng sẽ không quyết định bám lấy Hi Vọng, Lục Minh, thậm chí là Cục an ninh.
Thế Giới nghe xong thì chỉ đơn giản gật đầu: "Vậy thì còn lại, chính là vấn đề của cậu rồi... Trong phó bản lần trước, tôi nghe Chiến Sĩ nói, cậu đã phạm một số sai lầm..."
Con khỉ bóp nát một con rận, lập tức quỳ xuống đất liên tục vái lạy: "Là lỗi của tôi là lỗi của tôi! Nhìn vào thái độ chủ động nhận lỗi của tôi, chúng ta có thể xử lý nhẹ hơn không?"
Thế Giới nhìn thấy con khỉ như vậy, cũng khó mà nói gì thêm.
Quay đầu nhìn Lục Minh, ánh mắt giao nhau, cả hai đều gật nhẹ đầu, như vậy là đã đạt được sự đồng thuận.
"Thôi được rồi, trước tiên cậu cứ đi theo Lục Minh tiên sinh, do Lục Minh tiên sinh làm đội trưởng, cậu, Hi Vọng, Tiểu Cao làm đội viên. Đợi đến khi cậu lập công, về phương diện chức vụ, Cục an ninh chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu."
Đây quả thực xen như là cách xử lý tốt nhất - dù là đối với Cục an ninh hay là đối với con khỉ mà nói đều như vậy.
Sau đó, Thế Giới không nói gì nữa, Hi Vọng thấy vậy liền bò dậy khỏi mặt đất, dẫn con khỉ rời khỏi văn phòng, như thế, trong văn phòng chỉ còn lại Lục Minh và Thế Giới.
Chưa đợi Lục Minh nói gì, Thế Giới đã mở lời.
"Cậu giúp tôi để mắt đến con khỉ đó."
Nói trắng ra, con khỉ vẫn đang trong thời gian thử việc, vẫn cần phải giám sát chặt chẽ và huấn luyện.
Thấy Lục Minh gật đầu, Thế Giới đứng dậy, tiện tay bưng một cốc cà phê, đưa đến trước mặt Lục Minh, rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Lục Minh.
Anh ta hỏi Lục Minh: "Vậy nên lần này cậu đến tìm tôi..."
Nghĩ ngợi một chút, Lục Minh đi thẳng vào vấn đề. nói: "Tôi tới hỏi anh, về chuyện có liên quan đến Hi Vọng."
Từ khóe mắt có thể nhìn thấy, tay của Thế Giới khẽ run lên.
Nhưng rất nhanh, Thế Giới liền hít một hơi thật sâu, trên mặt lại nở nụ cười.
"Cậu biết rồi à?"
Thế Giới không chọn cách nói dối.
Như vậy, Lục Minh liền xác định, Thế Giới đã từng thực sự gặp Ảnh Tử, Hi Vọng, thậm chí là chính mình...
Nói không nên lời đây là cảm giác gì...
Ảnh Tử từng nói: "Chúng tôi sẽ đưa anh ra ngoài..."
Cảm giác, Ảnh Tử biết, Hi Vọng biết, thậm chí Thế Giới biết... Lục Minh lại không biết gì cả...
Hóa ra tên hề lại chính là mình?
"Chuyện xảy ra khi nào?"
Lúc này tâm trạng của Lục Minh chưa thể nói là tức giận, nên giọng điệu của hắn vẫn rất bình tĩnh.
Thế Giới uống hết cà phê, cũng bình tĩnh nói: "Năm cậu năm tuổi..."
Nói cách khác...
Là mười tám năm trước...
Chưa đợi Lục Minh mở miệng, Thế Giới đã nhanh chóng nói.
"Mười tám năm trước, tôi đã gặp cậu, Ảnh Tử, Hi Vọng, còn có..."
Ánh mắt Lục Minh đột nhiên lóe lên: "Còn có gì?"
Ánh mắt của Thế Giới từ trong sự mơ màng đột nhiên tỉnh táo lại, nghĩ ngợi một chút, anh ta đứng dậy, quay trở lại sau bàn làm việc.
"Còn có vị kia, người đã đưa cậu, Ảnh Tử, Hi Vọng đến..."
"Ai?"
Thế Giới lắc đầu: "Đây không phải là chuyện cậu nên biết bây giờ."
Thế Giới, người thích nói ẩn ngữ...
Nhưng mà dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Lục Minh, Thế Giới cười nói: "Cậu đã mất đi ký ức trước đây... Điều này không sai. Nhưng cậu phải hiểu rằng, Ảnh Tử và Hi Vọng, đều không mất đi ký ức trước đây..."
"Nói thật, hai người đó là người nhà của cậu, còn tôi, chỉ là cộng sự của cậu, bọn họ không muốn nói cho cậu biết, cậu đến hỏi tôi, cậu có cho rằng tôi sẽ, hoặc tôi nên nói cho cậu biết không?"
Lục Minh suy nghĩ một chút, liền hiểu được khó xử của Thế Giới.
Đúng vậy.
Một điều hiển nhiên là... Ảnh Tử và Hi Vọng, chắc chắn biết nhiều hơn Thế Giới.
Nhưng nếu bọn họ không nói, thì hiển nhiên là có lý do để không nói, Lục Minh không thể moi được lời từ miệng bọn họ, tương tự, cũng không thể moi được thứ gì từ miệng Thế Giới.
Nhìn chàng trai trẻ chỉ mới 23 tuổi trước mắt, ánh mắt của Thế Giới lại hoảng hốt một cách khó hiểu.
Một lát sau, anh ta cười nói.
"Tôi vẫn luôn chú ý đến cậu... Từ khi cậu vào cô nhi viện..."
Cái gọi là Tử Thần trong giới sát thủ...
Cái gọi là người có năng lực siêu nhiên bẩm sinh...
Ở trước mặt "Thế Giới", không thể nói là không có chỗ nào che giấu, nhưng thật sự, thật sự là không thần bí đến vậy.
Cục an ninh trước đây không có hồ sơ của Lục Minh, chẳng qua là do Thế Giới không ghi hồ sơ của Lục Minh vào mặt sáng...
"Thật may mắn một điều là, hiện tại quả thật cậu đã đi đúng đường."
Cái gì gọi là đúng đường?
Lục Minh nhìn Thế Giới một cách kỳ lạ, chỉ cảm thấy lời của Thế Giới, thật là con mẹ nó khó đoán...
Còn Thế Giới, có lẽ cũng nhìn thấu được sự hoang mang và bất mãn của Lục Minh, anh ta trầm ngâm một lát, cười sảng khoái.
"Tóm lại... Cậu có thể tin tưởng Thế Giới mãi mãi..."
"Bởi vì tôi, sẽ luôn đứng bên cạnh cậu."
....