Chương 489 Thời thế thay đổi 1
Năm 375 theo lịch Thần Biến, ngày cuối năm.
Đế quốc Phục Tô đi đầu phá vỡ hiệp ước, tuyên chiến với bốn thế lực lớn bao gồm: Vũ trang Hắc Kỳ, Tháp lâu, Trận tuyến Anh linh, Võ Lâm Minh!
Lúc này, nơi Lục Minh đang đứng chính là ranh giới giữa Võ Lâm Minh và Đế quốc Phục Tô.
"Vậy thì Võ Lâm Minh cũng được coi là tên một quốc gia sao?"
Đúng vậy, thực sự nó được coi là một quốc gia...
Không giống như tên quốc gia trong thế giới thực, tên quốc gia trong phó bản này vô cùng kỳ quái, ban đầu Lục Minh từng nghĩ cái gọi là Võ Lâm Minh này chỉ là một nhóm người cấp thấp trong giang hồ...
Nhưng sau khi nghe người ta nói qua nói lại, Lục Minh mới hiểu ra, Võ Lâm Minh này chính xác là một quốc gia, không chỉ có kinh đô, còn có hoàng đế (Minh chủ) cai trị, có tam tỉnh lục bộ, diện tích lãnh thổ cũng không nhỏ, đúng là một đế quốc phong kiến.
Chuyện này tạm thời không nói đến.
Tiếp theo hãy nói về những "Kẻ bạo loạn có vũ trang" đang được thổi phồng trong tửu quán.
Những người này thực ra là những nghĩa sĩ của Võ Lâm Minh...
Hơn mười ngày trước, Đế quốc Phục Tô chính thức phát động cuộc tấn công vào Võ Lâm Minh, quân đội của Võ Lâm Minh liên tục phải rút lui trước hỏa khí tiên tiến của Đế quốc Phục Tô, sau cùng bị đánh cho tan tác!
Trong Võ Lâm Minh, tinh thần nghĩa hiệp được đề cao trên tất cả, cái gọi là hiệp nghĩa là vì nước vì dân. Cho dù thời đại bây giờ đang là lúc địa vị của võ công đi xuống, các nghĩa sĩ của Võ Lâm Minh vẫn quên mình lên đường ra tiền tuyến, dùng thân xác bản thân để bảo vệ đất nước!
Tuy nhiên...
Tất cả những tin tức trên, quả thực là quá mức kỳ lạ, kỳ lạ đến mức không thể kỳ lạ hơn...
Lục Minh suy nghĩ kỹ càng, rồi liền nhận ra được một số vấn đề.
Thứ nhất,Vũ trang Hắc Kỳ, Tháp lâu, Trận tuyến Anh linh, Võ Lâm Minh, Đế quốc Phục Tô, những cái tên quốc gia này quá kỳ lạ...
Thực ra những cái tên quốc gia này đã được coi là rất dễ hiểu rồi... dễ hiểu đến mức Lục Minh chỉ cần quan sát và suy nghĩ kĩ càng là có thể phát hiện ra đặc điểm và tính chất của từng quốc gia trong số đó.
Những cái khác tạm thời không nói đến... chỉ nói đến Võ Lâm Minh và những gì Lục Minh quan sát thấy và nghe được về Võ Lâm Minh sau khi đến đây.
Một nhóm lớn những "Kiếm khách giang hồ" mặc vải thô cầm đao múa kiếm, cùng với cái tên quốc gia kỳ quái Võ Lâm Minh.
Không khó để tưởng tượng ra, quốc gia này chính là đặt trong bối cảnh triều đại phong kiến võ hiệp - người đứng đầu quốc gia thậm chí không được gọi là hoàng đế, dân chúng đều gọi anh ta bằng cái tên thân mật là Minh chủ Võ Lâm Minh...
Nói trắng ra, đây chính là vấn đề về hệ thống sức mạnh.
Hệ thống sức mạnh của Võ Lâm Minh, đại khái là võ sĩ, kiếm khách các loại - điều này có thể thấy được từ tên quốc gia và trang phục của dân chúng.
Nhưng điều này lại dẫn đến vấn đề thứ hai.
Trong một thế giới mà các sức mạnh khác đều bị kìm hãm nhưng sức mạnh hỏa khí lại được tăng cường không giới hạn, làm sao có thể tồn tại một quốc gia như Võ Lâm Minh?
Chẳng lẽ nó không bị người ta đánh cho tan tác đến mức không nhận ra nguyên bản của mình sao?
Thứ ba: Hỏa khí tiên tiến của Đế quốc Phục Tô...
Nếu nói thế giới này không có hỏa khí và thuốc súng thì hình thái "Cổ xưa" của Võ Lâm Minh này vẫn có thể tồn tại, nhưng từ lời khoe khoang của những người khác, Lục Minh biết rõ, thế giới này có tồn tại hỏa khí...
Thứ tư: Thời kỳ võ công suy yếu.
Võ công cao cường, võ công trung đẳng, võ công suy yếu.
Lục Minh hiểu những từ này.
Bởi vì những thứ này cũng thỉnh thoảng xuất hiện trong tiểu thuyết cùng phim hoạt hình.
Nhưng nếu chứng kiến một người bản địa ăn mặc giản dị, cầm một cây giáo gỗ, trong túi không móc ra được mấy đồng xu, đang uống rượu trắng kém chất lượng trong tửu quán, nói ra một câu "Thời đại bây giờ của chúng ta là thời kỳ võ công suy yếu", bạn có thấy kỳ lạ không?
Cảm xúc, ông cũng có thể nhận ra linh khí phục hồi, thời đại mạt pháp các thứ chứ?
Vậy thì ông nên đi ngồi lên long ỷ, làm Minh chủ Võ Lâm Minh đi...
Những chuyện kỳ lạ quá nhiều, nhiều đến mức Lục Minh không biết nên phàn nàn như thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Minh chỉ còn cách cúi đầu nhìn xuống Ảnh Tử dưới chân.
"Còn có thể lục lại ký ức không?"
Ảnh Tử truyền tin rằng: "Có thể."
Nhưng không thể chọn người mạnh...
Phải nói rằng, Ảnh Tử có thể giữ lại khả năng này, đúng là giúp Lục Minh thuận tiện biết bao.
Đúng lúc đó, một thực khách ở bàn bên cạnh la hét bằng giọng khàn khàn, lại một lần nữa chửi rủa.
"Bọn khốn nạn Đế quốc Phục Tô, đúng là động thổ trên đầu Thái Tuế, chán sống rồi!"
"Nghĩ lại năm xưa, Minh chủ và Lão Kiếm Tiên của chúng ta đã nhận hoàng đế của Đế quốc Phục Tô làm con nuôi, mới khiến Vũ trang Hắc Kỳ buông tha cho Đế quốc Phục Tô. Mẹ kiếp, chỉ năm năm ngắn ngủi, tên hoàng đế đó dám vong ân phụ nghĩa! Lần này hãy xem Trần Đại Cẩu tôi dùng một cây giáo sắt quét sạch trời đất, đánh đến khi tạo ra một thế giới thái bình mới thôi!"
"Tốt!"
"Trần đại hiệp có nghĩa khí!"
Có người tung hứng thì phải có người hùa theo.
Trong tửu quán nhất thời vang lên những tiếng hoan hô không dứt, âm thanh ồn ã đến mức điếc tai.
Trần Đại Cẩu nói khoác xong, uống cạn một bát rượu, mặt đỏ bừng, hắn vừa định nói gì đó thì bất ngờ nghe thấy có tiếng động từ bên cạnh truyền đến.
Đó là giọng của ông chủ tửu quán.
"Ê? Thứ trên trời kia là cái gì thế?"
Lục Minh nghe vậy bất giác ngẩng đầu, nhìn qua mái che dột nát của tửu quán, hướng mắt nhìn lên bầu trời.
Nhưng... hắn chẳng thấy gì cả.