← Quay lại trang sách

Chương 495 Mục đích 3

Rất nhanh, một giọng nói yếu ớt vang lên trong đầu Luke.

"Số năm, anh đến đâu rồi?"

Môi Luke mấp máy: "Còn một ngày nữa là đến chỗ Số bốn."

"Tốt lắm... Số bốn, bên phía ông chuẩn bị thế nào rồi?"

"Cơ bản không có vấn đề gì, lão phu ra tay, chút chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay."

Giọng nói dần lắng xuống.

Luke mở mắt ra lần nữa, đứng dậy, quay trở lại trước cửa sổ quen thuộc của ông ta.

Ánh mắt trông về phía xa xăm, Luke dường như mơ hồ nhìn thấy được Kiếm Các cách đó một ngày đường.

....

Nếu vẽ lãnh thổ của Võ Lâm Minh lên bản đồ.

Hạm đội do Luke dẫn đầu, giống như một mũi tên sắc nhọn.

Mũi tên từ biên giới, cắm thẳng vào trung tâm của Võ Lâm Minh - Kiếm Các.

Dọc đường pháo hỏa không ngừng, hạm đội của Luke dường như mang theo thuốc nổ không bao giờ dùng hết, chỉ cần có thành phố, thậm chí là làng mạc, hạm đội sẽ tiến hành ném bom rải thảm.

Mà trùng hợp là...

Lộ trình của Lục Minh và Vương Đại Hiệp, cũng nằm trên mũi tên này...

Vừa mới bắt đầu, vị trí của hai người nằm ở phía sau hạm đội, một đường vừa hít khói, vừa xem thảm kịch. Nhưng đi được nửa đường, Vương Đại Hiệp đột nhiên quyết định tăng tốc.

Anh ta không chỉ nhìn thấu mục tiêu của hạm đội là Kiếm Các, mà còn muốn phải đến Kiếm Các trước hạm đội một bước.

Mà khi Lục Minh và Vương Đại Hiệp cất bước như bay, Lục Minh mới mơ hồ nhìn ra được thực lực của Vương Đại Hiệp.

Ngay cả khi Lục Minh khởi động hết tốc lực, cũng không theo kịp Vương Đại Hiệp chạy chậm, trên đường đi Lục Minh không ít lần phải nhờ Vương Đại Hiệp ra tay giúp đỡ, mà Vương Đại Hiệp cũng rất nghĩa khí, chủ động kéo Lục Minh và Hi Vọng một phen.

Chiều ngày thứ hai sau khi vào phó bản.

Đã thấp thoáng thấy được thành phố được xây dựng trên sườn núi ở phía xa xa.

....

[Nhiệm vụ chi nhánh: Hiệp khách hành (vòng một), đã hoàn thành.]

[Chúc mừng ngài nhận được 100 điểm du hí tệ.]

Khi hai người bước vào Kiếm Các, bên tai Lục Minh liền truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống, nhưng kỳ lạ là, hệ thống lại không gửi đến nhắc nhở nhiệm vụ Hiệp khách hành (vòng hai).

Lục Minh đè những nghi ngờ này xuống đáy lòng, ánh mắt quan sát xung quanh.

Những người đứng đầu Võ Lâm Minh, dường như cố ý giấu nhẹm tình hình chiến đấu ở tiền tuyến, cho nên những người dân ở Kiếm Các vẫn duy trì được cảnh tượng như thời bình.

Dòng người qua lại, phố buôn bán phồn hoa, tiếng rao hàng, tiếng chào mời vang lên không ngớt.

Phong cách kiến trúc giống với Hoa Quốc cổ đại, trang nghiêm, tinh xảo và rộng lớn.

Thân là thủ phủ của Võ Lâm Minh, Kiếm Các có được hoàn cảnh náo nhiệt như vậy cũng không có gì lạ, còn về việc những người đứng đầu Võ Lâm Minh tại sao lại giấu nhẹm tin tức chiến sự với người dân, mặc dù Lục Minh có nghi ngờ nhưng tự biết nghi ngờ cũng vô ích.

Cùng Vương Đại Hiệp đi đến một quán rượu, gọi một ít đồ ăn, hai người một chó vừa ăn ngấu nghiến, Lục Minh vừa mở miệng.

"Một lát nữa anh định đi đâu?"

"Bên kia..."

Vương Đại Hiệp giơ ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, Lục Minh thuận thế nhìn theo, liền nhìn thấy một tòa kiến trúc giống như hoàng cung được xây dựng ở vị trí cao nhất.

"Đó là đâu?"

"Hiệp Ẩn Các của Võ Lâm Minh, đại khái giống như hoàng cung của các quốc gia khác."

Lục Minh hiểu rõ gật đầu, vừa định nói gì đó, liền thấy Vương Đại Hiệp lau nhẹ khóe miệng, nhẹ giọng nói.

"Đầu tiên, cảm tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp."

"Thứ hai, tôi đã đưa anh đến Kiếm Các, bất kể anh là ai, muốn làm gì, tôi đều không để ý, không liên quan."

"Cuối cùng, chúng ta chia tay tại đây, tôi có việc phải làm, rất tiếc không thể tiếp tục đồng hành cùng thiếu hiệp."

"Nếu Vương Đại Hiệp tôi và Võ Lâm Minh có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, đại hiệp chắc chắn sẽ báo đáp gấp trăm lần ân cứu mạng của thiếu hiệp!"

Nói tạm biệt thôi được không?

Lời trong lời ngoài của Vương Đại Hiệp đều thể hiện rõ ý hai chúng ta hết duyên rồi, tạm biệt nhau thôi.

Nhưng nghĩ kĩ lại, thì quả thật Vương Đại Hiệp người ta không cần phải dẫn theo Lục Minh nữa.

Hai người vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, không biết gốc gác của nhau, trong người Vương Đại Hiệp dường như còn có việc quan trọng, thật sự không có lí do gì để tiếp tục dẫn theo Lục Minh.

Lục Minh suy nghĩ một lát, cũng không chọn cách lừa gạt Vương Đại Hiệp, chỉ khẽ gật đầu, nói: "Hẹn gặp lại."

Vương Đại Hiệp chắp tay: "Hẹn gặp lại!"

Nói xong, quay đầu bỏ đi, dứt khoát gọn gàng....

"Chậc, đầu mối duy nhất này lại đứt rồi."

Hi Vọng ở bên cạnh, vừa gặm xương vừa than thở nói.

Vương Đại Hiệp là dân bản xứ cấp cao đầu tiên mà Lục Minh gặp được sau khi vào phó bản, đối với Lục Minh mà nói, anh ta là một điểm đột phá khá tốt.

Cho dù là để dò la tin tức hay là để tham gia vào cốt truyện cũng vậy.

Mà bây giờ, hai người chia tay, nhìn qua có vẻ như Lục Minh lại quay về trạng thái rút kiếm nhìn quanh mà lòng hoang mang.

Nhưng Lục Minh lại lắc đầu.

"Cũng không hẳn là như vậy."

"Thực ra hệ thống đã cho tôi một gợi ý rất rõ ràng rồi..."

Gợi ý nằm ở nhiệm vụ!