Chương 542 Tân thần (Năm) 4
“Biện pháp gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Lục Minh, Thâm Uyên cười đáp.
"Sử dụng sức mạnh Thoái Hóa, tái tạo Ảnh Tử trở về trạng thái trước khi chết. Nghĩa là, trạng thái của Tà thần cấp cao!"
Lục Minh sửng sốt: "Có thể sao?"
"Có thể, cũng không thể."
“Bởi vì thoái hóa rồi thì cho dù có thăng cấp thành Tà thần, sức mạnh đó cũng không thể để Tử Vong trở lại thời kỳ đỉnh phong... Trên thực tế lúc ấy ta chuẩn bị hậu chiêu này, chính là để Thoái Hóa trở thành một viên thuốc thập toàn đại bổ.”
“Cho dù ta bị thương nặng đến mức nào, chỉ cần có thể lấy ra Thoái Hóa, thì Thoái Hóa đều có thể giúp ta khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.”
"Nhưng muốn để Thoái Hóa nghịch chuyển Tà thần cấp cao Tử Vong về hình dáng trước khi chết thì... Cái này thực sự rất khó.”
"Mà chìa khóa của kế hoạch này không nằm ở việc nghịch chuyển vĩnh viễn trạng thái của Tử Vong. Chúng ta chỉ cần tạm thời nghịch chuyển trạng thái của Tử Vong thôi, như thế là đủ rồi!”
Ảnh Tử dưới chân Lục Minh đột nhiên phát ra âm thanh: "Bao... lâu..."
"Giai đoạn đầu có thể chỉ có vài giây... Nhưng với vài giây này, với bản lĩnh của ngươi thì có lẽ cũng đủ để giết chết Thoái Hóa rồi. Chỉ cần ngươi giết chết Thoái Hóa, sau đó lại nghiền nát tinh hạch sức mạnh của Thoái Hóa, mượn sức mạnh bên trong tinh hạch là có thể kéo dài thời gian này- có thể kéo dài đến khoảng vài phút chưa biết chừng."
Nói cách khác...
Hiến tế một Tà thần cấp thấp, cũng chỉ có thể khiến Ảnh Tử tạm thời khôi phục đỉnh cao trong vài phút.
Lục Minh mở lời: "Điều này không được coi là lợi ích lớn gì..."
Thâm Uyên cười ha ha: “Đó là vì ngươi không biết, trong vài phút đó, Tử Vong có thể làm được những chuyện gì.”
Lục Minh nhìn xuống dưới chân mình.
Lần này, hắn quyết định để Ảnh Tử tự quyết định.
Rất nhanh, Ảnh Tử lên tiếng: "Đồng... ý...”
Lục Minh gật đầu hiểu ý: "Hợp tác vui vẻ."
Nhưng Thâm Uyên lại cười nói: “Nhưng ta còn chưa nói yêu cầu của ta mà.”
"Ngươi có yêu cầu gì?"
Thâm Uyên nghiêm túc nói: “Ta muốn Tử Vong nghịch chuyển trạng thái tử vong của ta!”
⚝ ✽ ⚝
Tà thần Tử Vong...
Sau khi Lục Minh biết được thần danh của Ảnh Tử, hắn vẫn không hiểu lắm ý nghĩa của cái tên Tà thần Tử Vong này.
Hắn chỉ nghĩ rằng, Tà thần Tử Vong tương đương với Tà thần Quỷ Vật, nắm giữ sức mạnh liên quan đến quỷ vật.
Nhưng trong cuộc trò chuyện ngày hôm qua, Lục Minh mới hiểu ra, mình vẫn luôn nghĩ sai.
“Tử Vong, Thần sức mạnh, nhưng cũng có một phần đặc tính của thần.”
“Tử Vong trong thời kỳ đỉnh cao, nắm giữ sự sống và cái chết, chính là hiện thân của cái chết!"
“Đối với Tử Vong thời kỳ đó mà nói, biến người sống thành người chết, biến người chết thành người sống, đều chỉ là thao tác cơ bản."
"Mà lần này..."
Thâm Uyên cười tủm tỉm nói: "Sức mạnh của Tà thần, tu luyện lại là được. Chỉ cần ta có thể sống sót, dựa vào kinh nghiệm của ta và những bảo vật còn sót lại, muốn quay trở lại cấp độ Tà thần chỉ là chuyện đơn giản.”
“Đây chính là yêu cầu của ta.”
"Phục sinh ta."
Thế là...
Khi ánh sáng đen bao phủ lên Thâm Uyên, Thâm Uyên chỉ còn lại một tia ý thức đột nhiên bành trướng lên.
Sức mạnh kỳ lạ tràn ngập trong quả cầu ánh sáng, cùng với ánh sáng đen điên cuồng bùng nổ, chỉ trong chốc lát, một tiểu ác ma màu đỏ chỉ cao khoảng một mét đã xuất hiện bên cạnh Ảnh Tử.
Tiểu ác ma mở mắt ra, điên cuồng sờ soạng thân thể của mình, đến khi thấy đủ các bộ phận rồi, tiểu ác ma mới nhếch miệng cười một tiếng.
"Không tệ không tệ, đúng là thân thể của ta."
"Vậy thì... tạm biệt nhé!”
Nói qua, tiểu ác ma liền chui ra bên ngoài cửa động.
Cái dáng vẻ tay chân nhỏ xíu đó... dễ thương đến mức khiến Lục Minh cảm thấy thứ này không phải là một Tà thần, mà là một món đồ chơi lớn...
Cho đến khi tiểu ác ma hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của Lục Minh, Lục Minh mới quay đầu, nhìn lại Ảnh Tử.
"Vật kia..."
"Đó là Thâm Uyên cấp siêu phàm, thủ đoạn phục sinh của tôi cũng chỉ giới hạn ở đây thôi.”
Không phải để phòng Thâm Uyên, mà là khả năng phục sinh của Tử Vong thực sự chỉ có thể làm được đến bước đó. Anh ta cũng không thể phục sinh hoàn hảo một Tà thần cấp cao được.
Lục Minh suy nghĩ rồi lại nói: "Ý tôi là, cứ thế mà để ông ta đi sao?”
Tử Vong gật đầu, giọng nói trầm thấp nhưng dễ nghe một lần nữa vang lên: "Ủy thác là thiêng liêng. Đây là điều tôi học được từ anh đấy.”
Nói xong, Tử Vong khẽ cười, Lục Minh thấy vậy thì sửng sốt, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng vậy, đã hợp tác với nhau vui vẻ như thế, nếu đến cuối lại không làm theo đúng thỏa thuận thì đúng là không phải đạo.”
Về chuyện Thâm Uyên, hai người không còn nhắc đến nữa.
Bọn họ chỉ quay đầu, nhìn về phía xác chết không đầu của Thoái Hóa, và thân ảnh mờ ảo của Velen/
Có thể thấy, Velen mờ ảo dường như vẫn đắm chìm trong ảo ảnh do tử thần tạo ra - lúc thì nghiến răng, lúc thì ngơ ngác, không biết ông ta đã nhìn thấy những gì trong ảo ảnh...
Tử Vong lại lên tiếng.
"Chúng ta lấy xác chết đi... đưa đến Căn phòng giao dịch, thứ này rất đáng tiền.”
Một xác chết cấp Tà thần, sao có thể không đáng tiền chứ?
Còn Velen...
“Tôi sẽ phế bỏ sức mạnh của ông ta, còn xử lý như thế nào thì tùy anh.”
Nói xong, Tử Vong lại nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào hư ảnh của Velen, chỉ thấy hư ảnh của Velen nháy mắt ngưng tụ lại, một lần nữa có được thực thể!
Nhưng lúc này ông ta đã mất đi sức mạnh tiếp cận Tà thần...
Kẻ tham vọng này mở mắt ra trong sự ngơ ngác...
Đối với ông ta mà nói, toàn bộ quá trình vừa rồi chỉ là chuyện trước mắt tối sầm lại. Nhưng khi ông ta lần nữa nhìn thấy ánh sáng thì phát hiện ra mọi thứ đã thay đổi chóng mặt!
"Các người..."
Velen vừa mới mở miệng nói ra hai chữ thì đột nhiên sững sờ.
Ông ta cứng đờ quay đầu, nhìn về phía xác chết của Thoái Hóa, rồi lại cúi đầu nhìn thân thể già nua của mình.
Cho đến khi Luke đi ra phía trước, cười híp mắt ôm lấy Velen vào lòng.
"Lốp bốp ~ "
"A!!!"
Một đòn khóa siết mạnh mẽ!
Thấy cảnh này, Lục Minh cũng không nói thêm gì nữa.
Bởi vì so với việc tự mình xử lý Velen, thì giao ông ta cho Luke xử lý chắc chắn là một sự lựa chọn tốt hơn.
Hắn chỉ nhìn về phía Ảnh Tử.
"Vậy thì tiếp theo..."
Ảnh Tử mỉm cười dịu dàng, hắc ám nồng đậm bắt đầu lan tràn.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Lục Minh.
"Tôi phải đi lấy lại đầu của mình."
"Đầu ở đâu?"
“Trong tay Chính Nghĩa.”
"Thời gian có đủ không?"
"Vài phút chắc chắn là không đủ nhưng nếu thêm Huy chương thời gian ngưng đọng thì chắc cũng gần đủ rồi.”
Giọng nói vừa dứt, Ảnh Tử đã biến mất không còn dấu vết.