Chương 544 Cục diện 2
Ánh mắt nhìn về phía xa xăm, Tử Vong mơ hồ nhìn thấy một lớp màng mỏng trong suốt bao phủ trên bầu trời thế giới phó bản.
Lớp màng mỏng lấp lánh ánh bạc trắng, giống như vỏ trứng, bao bọc toàn bộ thế giới phó bản bên trong.
Tử Vong chủ động tiến lên. từ từ đưa tay ra, nắm lấy lớp màng mỏng.
Theo ánh sáng đen tối mờ ảo tỏa ra, ánh sáng đen và ánh sáng bạc ma sát lẫn nhau, Tử Vong từ từ làm tan chảy một khe hở đủ để đi qua trên lớp màng mỏng.
Sau đó, thân ảnh anh ta lóe lên, nháy mắt đã xuất hiện ở phía bên kia của đường hầm.
Tử Vong lấy ra Huy chương thời gian ngưng đọng mà Lục Minh đưa cho, khẽ vuốt ve một lát, sau đó chút do dự nghiền nát đạo cụ bảo mệnh này.
Trong nháy mắt, ánh bạc tỏa ra từ tay Tử Vong, từ từ kết nối với lớp màng mỏng màu bạc trắng trước mặt.
Điều này không chỉ có nghĩa là Ảnh Tử đã xây dựng cho mình một con đường để quay trở lại, mà còn có nghĩa là Ảnh Tử mượn sức mạnh của Vĩnh Hằng bên trong huy chương kéo dài thời gian tồn tại của mình.
Thời gian này vẫn không dài.
Ảnh Tử hiện tại có thể duy trì đỉnh cao trong khoảng 5 giờ.
Nhưng năm giờ.
"Đủ dùng rồi."
Khi nói câu này, trong mắt Ảnh Tử lóe lên một tia lạnh lẽo kinh người.
⚝ ✽ ⚝
Ngay lúc Ảnh Tử xé toạc màng ngăn...
... Tại nơi nào đó không xác định...
Dòng sông dài màu bạc trắng treo lơ lửng trên không trung, mênh mông vô tận.
Ngay tại nơi sâu nhất của dòng sông, có một ý thức mơ hồ tỉnh lại trong thời gian ngắn ngủi, nhưng ngay sau đó lại lâm vào ngủ say.
Chỉ có âm thanh mênh mông vang vọng xa xa: "Thời gian... chưa đến..."
Vì vậy, mọi thứ lại chìm vào im lặng.
⚝ ✽ ⚝
Bên trong Căn phòng giao dịch.
Khi bốn chữ "Thời gian chưa đến." truyền vào tai Ông chủ, chén trà trong tay ông ta run lên.
Một lúc sau, ông ta đặt tách trà xuống, trong mắt thoáng hiện lên một tia ghét bỏ và căm hận.
Ánh mắt này dường như đã bị một vị khách nào đó nhận ra.
Giọng nói nữ dễ nghe vang lên ở phía trước Ông chủ.
“Sao thế? Ngươi có gì bất mãn với ta à? Cái này không phù hợp với phong cách làm việc của Căn phòng giao dịch nhỉ...”
Ông chủ lại nở nụ cười xã giao.
“Trong căn phòng giao dịch, khách hàng là thượng đế... Rất xin lỗi Gaia nữ sĩ, chỉ là ta vừa nhớ đến mấy chuyện không vui mà thôi.”
Gaia nhếch chân lên một cách hớ hênh, trên mặt đầy vẻ quyến rũ nói: "Ồ? Nói ra xem nào? Ta rất muốn nghe đấy...”
Ông chủ cười tủm tỉm lắc đầu: "Rất tiếc, điều này liên quan đến sự tồn tại của Tà thần cấp cao, Căn phòng giao dịch không thực hiện giao dịch như vậy."
Gaia lập tức nhếch mép nhưng biểu cảm tinh nghịch này vẫn không thể che giấu được sức hấp dẫn và sự kiêu hãnh mà Gaia luôn tỏa ra.
"Được rồi, vậy chúng ta hãy nói chuyện chính đi... Ngươi nói chỗ ngươi có món hàng tốt, lại còn có lợi với ta đúng không? Ta rất quan tâm tới chuyện này đấy.”
Ông chủ nhìn xa xăm, dường như ông ta thoáng thấy bóng dáng của một vị khách khác.
Ông ta nói: "Một xác chết không đầu của Tà thần cấp thấp... Có lẽ... ừm, khoảng ba ngày nữa là có hàng."
Nói xong, ông chủ nghiêng người về phía trước, mỉm cười nói: "Ngươi có thể ra giá... À đúng rồi, ta nói thêm một câu, giá của thứ này rõ ràng không thể rẻ được. Nhưng tất nhiên là ta tin tưởng Gaia nữ sĩ hoàn toàn có thể trả được con số này.”
Sau khi nghe xong, Gaia che miệng cười yêu kiều.
“Chẳng phải chỉ là kết tinh nguyện lực thôi sao? Cái này ta không thiếu!”
⚝ ✽ ⚝
Thế giới thực.
Thiên Kinh.
Văn phòng của Thế Giới.
Thế Giới ngồi sau bàn làm việc, nâng tách trà nóng nhâm nhi, còn đối diện với anh ta, một người đàn ông da vàng khoảng ba mươi tuổi, cũng nâng tách. Hương thơm nồng nàn từ trong tách bốc lên, bị người đàn ông hít vào mũi.
“Là cà phê hòa tan à?”
Người đàn ông vừa nói vậy, nhưng cũng không chê mà uống một ngụm, sau đó cảm thán: "Nhưng tôi thích vị của đường và sữa đặc hơn."
Nghe vậy, Thế Giới cười ôn hòa: "Tôi thực sự không biết, sở thích của Chapman tiên sinh lại độc đáo như thế.”
Đúng vậy...
Người đàn ông ngồi đối diện với Thế Giới chính là Chapman.
Anh ta đã thay một cơ thể mới, ngửi mùi thì có vẻ như đã giải quyết được di chứng của thiết bị Chuyển hồn rồi- Bởi Chapman không dùng nước hoa, trên người cũng không có mùi thối rữa như người chết.
Chapman cười lắc đầu, vừa định nói gì đó thì bất chợt nghe thấy trong đầu vang lên giọng nói “Thời gian chưa đến.”, thế là những lời định nói đều bị nuốt vào trong miệng. Suy nghĩ một lúc, Chapman nghiêm mặt lại.
"Thôi bỏ đi, không khách sáo với anh nữa... Tôi đến đây là muốn nhờ anh giúp đỡ một việc."
“Giúp đỡ?”
Thế Giới từ từ nheo mắt lại: “Giúp chuyện gì?”
"Tôi cần đi đến một phó bản... Độ khó của phó bản đó hơi quá sức, vì vậy tôi cần một vài vệ sĩ mạnh mẽ. Ví dụ như Chiến Sĩ, hoặc là... Lục Minh. Tất nhiên, nếu cả hai người họ đều có thể đến thì càng tốt."
Thế Giới lắc đầu: “Chapman tiên sinh, chắc anh quên là cục An ninh chúng tôi và Lục Minh tiên sinh chỉ là quan hệ hợp tác thôi à? Còn Chiến Sĩ thì...”
Chưa đợi Thế Giới hết lời, Chapman đã lấy ra từ cột đạo cụ một quả cầu pha lê trong suốt.
Đặt quả cầu pha lê lên bàn làm việc của Thế Giới, Chapman cười tươi nói: "Đây chính là thù lao của lần ủy thác này... Anh đã nghe nói đến Căn phòng giao dịch chưa? Đây là giấy thông hành vào Căn phòng giao dịch.”
Thế Giới nhướng mày, tỏ ra hứng thú.
Từ miệng Lục Minh, Thế Giới đã biết được bản chất của Căn phòng giao dịch, nhưng lại không có giấy thông hành. Mặc dù thông qua Lục Minh, Cục an ninh cũng có thể mua bán một số thứ trong Căn phòng giao dịch. Nhưng với nhu cầu và khối lượng của Cục an ninh, nếu thực sự làm như vậy, thế thì Lục Minh không cần vào phó bản luyện tập nữa, cứ ngoan ngoãn làm công cụ trao đổi là xong rồi.
Nói chung, thù lao mà Chapman đưa ra khiến Thế Giới rất động lòng. Suy nghĩ một chút, Thế Giới nói: “Tôi có thể để Chiến Sĩ đi cùng anh, còn về phần Lục Minh...”