← Quay lại trang sách

Chương 547 Thần chiến, Thanh Y, người dự bị 2

Thần điện tối cao.

Thần điện tọa lạc trên đỉnh cao nhất của hành tinh Garonaduo này, tráng lệ và hùng vĩ vô cùng.

Toàn bộ thần điện được xây dựng bằng kim loại màu vàng - Chính Nghĩa, thích màu vàng nhất.

Bố cục trang trí bên trong, tượng điêu khắc mái nhà bên ngoài, đều xuất phát từ bàn tay của những bậc thầy kiến trúc.

Nhưng ngay khi Tử Vong đến Garonaduo và tuyên chiến với Chính Nghĩa, đèn đón tắt ngóm,Thần điện chìm vào bóng tối.

Những tia sáng vàng lốm đốm chảy ra từ tường, chiếu sáng thần điện tối cao, cũng phản chiếu vị khách không mời mà đến đột ngột xuất hiện ở đây.

Người này... hẳn là phụ nữ, cao khoảng 1,7 mét, có mái tóc dài đen, thân hình mảnh mai gợi cảm. Nhưng tiếc là, có một lớp sương mù che đi gương mặt người phụ nữ, che khuất dung nhan của cô.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, bước từng bước về phía sâu trong Thần điện.

Theo từng bước chân của người phụ nữ, quỷ khí dày đặc trên người cô không ngừng lan tràn, những lớp sương trắng loang lổ phủ kín con đường mà người phụ nữ đi qua.

Thần điện tối cao chính là nơi ở của Chính Nghĩa.

Nhưng Chính Nghĩa không thích sự yên tĩnh, mà thích quyền lực và sự phô trương.

Thế nên, Thần điện tối cao- ung điện của Chính Nghĩa, có rất nhiều người hầu và lính canh.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, mặc dù người phụ nữ cứ thế quang minh chính đại đi thẳng từ cửa vào, đến tận bảo khố, nhưng những người hầu và lính canh đi tuần tra bên trong lại giống như không hề nhìn thấy cô.

Bọn họ chỉ cảm thấy không khí lạnh lẽo, nhưng ai cũng chỉ nghĩ rằng đây là hiện tượng tự nhiên do cuộc giao tranh của các vị Tà thần gây ra...

Khi người phụ nữ đi thẳng đến lối vào kho báu của Chính Nghĩa, cô mới dừng lại.

Phía trước, một Thú nhân cao ba mét, cơ bắp cuồn cuộn, mặt xanh nanh dài, trông giống như một con quái vật đang cầm rìu, đứng trước cửa kho báu.

Thú Nhân có một đôi mắt màu đỏ.

Lúc này, đôi mắt màu đỏ đó đang nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ Thanh Y kia đang đứng. Anh ta giống như có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Một lát sau, Thú Nhân nhếch miệng cười một tiếng.

“Thanh Y? Từng là một trong ba Tà thần phục vụ dưới trướng Tử Vong?”

Thanh Y khẽ gật đầu: “Là ta.”

"Ngươi không phải là đã chết rồi sao?”

“Tử Vong chết thì ta mới chết, Tử Vong sống lại, ta cũng có thể tiếp tục sống.

"Vậy ngươi thì sao? Ngươi là ai?"

Thú Nhân nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi có thể gọi ta là Khuê Sơn, một trong ngũ tinh tướng của Chính Nghĩa bệ hạ.”

Khuê Sơn không nhìn thấy biểu cảm của Thanh Y, chỉ có thể nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của cô: “Ngũ tinh tướng? Lúc trước chẳng phải là Tam đại tướng sao?”

"Ngươi đã nói rồi, là “lúc trước”... Dù sao thì, trong trận chiến trước, Chính Nghĩa bệ hạ người chiến thắng, thế nên cả về thực lực và thế lực đều có sự gia tăng, điều này có gì lạ?"

"Được rồi, không nói cái này nữa.”

Khuê Sơn nhấc rìu lên, năng lượng màu vàng đất bắt đầu lên men.

"Ta biết ý định của ngươi, ngươi muốn lấy đầu Tử Vong. Nhưng thật khéo, năm nay thủ lĩnh của Ngũ tinh tướng là ta... Thế nên, muốn lấy đầu Tử Vong đi thì phải bước qua xác của ta đã!”

Vừa dứt lời, quỷ khí lạnh lẽo đã lập tức quét tới.

Giọng nói nhàn nhạt của Thanh Y vang lên trong tai Khuê Sơn: “Như ngươi mong muốn.”

⚝ ✽ ⚝

Ba giờ sau.

Bóng tối ngập trời bắt đầu tan đi, chỉ còn lại ánh sáng vàng rực bao trùm bầu trời hành tinh Garonaduo.

Đó là ánh sáng của Chính Nghĩa.

Giống như một hằng tinh.

Trên hành tinh Garonaduo, tiếng reo hò vang lên không ngớt.

Bởi vì vị tôn giả của họ, Bệ hạ của họ, một lần nữa đánh bại kẻ thù bên ngoài, một lần nữa giành được chiến thắng!

Không nghi ngờ gì nữa, đối với toàn bộ Đế quốc Chính Nghĩa, Chính Nghĩa không chỉ là thần của họ, mà còn là biểu tượng, là niềm tin của họ.

Những cuộc chiến tranh liên miên đã khiến người dân Đế quốc Chính Nghĩa tin sâu vào một sự thật - Chính Nghĩa, bất khả chiến bại!

Tuy nhiên, sau khi Chính Nghĩa trở lại Thần điện chí cao, sắc mặt lập tức rơi vào âm trầm.

Ngồi trên ngai vàng vàng rực của mình, Chính Nghĩa cau mày, một lúc sau, anh ta thở dài một hơi.

"Sáu phần..."

"Ngay cả khi tiêu hóa được thành quả của cuộc chiến tranh lần trước, thì ta chiến đấu với Tử Vong ở thời kỳ đỉnh cao cũng chỉ có sáu phần chiến thắng.”

Trong đại điện đột nhiên vang lên giọng nói máy móc của phụ nữ.

“Con số đó đã là rất tốt rồi... Điều đó có nghĩa là những vị Tà thần cấp cao có thể đánh bại ngài chẳng có mấy người, ngài đã là một trong những thần linh đỉnh phong của thế gian.”

Chính Nghĩa đột nhiên lên tiếng: "Tinh Vân, không thể nói như vậy được."

"Không có thực lực tuyệt đối thì không có Chính Nghĩa tuyệt đối. Ta đã chọn Chính Nghĩa làm thần danh thì không thể chỉ đặt mục tiêu là một trong những người mạnh nhất được.”

“Thứ mà ta theo đuổi, là sự mạnh nhất! Mạnh nhất!”

Nói rồi, Chính Nghĩa cúi đầu, nhìn bộ khôi giáp vẫn còn vương vấn khí tức của Tử Vong.

"Nhưng may mắn thay, sắp rồi, cũng nhanh thôi.”

“Chỉ cần ta có thể có được hi vọng...”

"Bệ hạ." Tinh Vân đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Chính Nghĩa: “Khuê Sơn chết rồi, đầu của Tử Vong cũng bị lấy đi.”

Thật kỳ lạ, Chính Nghĩa không hề ngạc nhiên về điều này.

Anh ta chỉ khẽ gật đầu một cái.

"Trong dự liệu, lần này Tử Vong tập kích khiến ta không kịp trở tay.”

"Ai làm?"

“Thanh Y.”

“Lại là một kẻ không chịu chết hẳn!”

Tử Vong, nắm giữ sức mạnh sinh tử, thông giữa hiện thực và Minh giới! Tử Vong trước đây đã một mình đánh lui không biết bao nhiêu Tà thần! Lúc đó, cái tên Tử Vong đã đủ để khiến người nghe phải sợ mất mật!

Mà mấu chốt nhất là, Tử Vong cũng không phải chỉ đơn đả độc đấu- nhờ vào quyền kiểm soát cái chết, Tử Vong đã lôi kéo được không ít cường giả, nổi danh nhất chính là tam đại Tà thần dưới trướng anh ta.

Thanh Y, Bạch Quỷ, Dạ Thần.

Mà đối với những cường giả dưới trướng Tử Vong mà nói, cái chết không phải là sự kết thúc.

Vì vậy, ngay cả khi Thanh Y và Bạch Quỷ đồng loạt ngã xuống trong trận chiến trước đây, thì giờ phút này Thanh Y lại xuất hiện, đối với Chính Nghĩa mà nói cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Anh ta nói một cách tự an ủi: "Dù sao thì đầu của Tử Vong cũng chỉ là đồ sưu tầm, không có ý nghĩa thực tế gì..."

“Chỉ hơi tiếc cho Khuê Sơn, anh ta chết thì Ngũ tinh tướng không thể tập hợp đầy đủ được rồi, đúng là lãng phí tài nguyên mà ta đã dành cho anh ta.”

“Tinh Vân.”

"Bệ hạ, ta đây.”

“Chọn một người dự vị trong Ngũ tinh tướng, nhanh chóng bồi dưỡng đến cấp độ Tà thần, tài nguyên cứ lấy từ quốc khố.”

"Vâng, Bệ hạ, bây giờ ta sẽ giới thiệu cho ngài những người đủ điều kiện... trong số đó có 137 vị gần đạt đến cấp độ Tà thần, thiên tai cấp cao..."

Chính Nghĩa đột nhiên xua tay: "Không sao. Chọn ai cũng được. Cái này tùy ngươi chọn. Ta chỉ cần một thuộc hạ cấp độ Tà thần để lấp đầy vị trí Ngũ tinh tướng mà thôi, còn lại thì sao cũng được.”

Tinh Vân trầm mặc một lát: “Ta hiểu rồi.”