Chương 597 Yến hội 1
Hi Vọng hèn mọn giơ móng vuốt lên: "Tôi cũng muốn ra chiến trường."
Có Huyết luân mà không ra chiến trường, thật là uổng phí.
Nhưng Chapman lại lắc đầu: "Những người còn lại không thể ra chiến trường. Nhất là Lục Minh tiên sinh, phải ở lại bên cạnh để bảo vệ tôi."
Lục Minh gật đầu, cũng không có ý kiến gì - ông chủ nói gì thì là vậy...
Tiếp đó, Chapman lại quay sang nhìn James.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nói: "Còn anh..."
James giành nói trước: "Tôi chán ngấy chiến trường rồi, muốn đổi khẩu vị không được sao?"
"Được thì được." Chapman có vẻ rất dễ nói chuyện: "Nhưng tôi không biết nên sắp xếp anh như thế nào..."
James chơi đùa huy hiệu bằng đồng trên tay, cười nói: "Tôi không cần anh sắp xếp. Nếu không có vấn đề gì, tôi chuẩn bị hành động tự do."
Nói xong, anh ta cũng không quan tâm đến ý kiến của đồng đội, không nói hai lời quay người bỏ đi - nhìn tuyến đường, dường như James muốn rời khỏi Lâu đài Nelson.
Chapman há miệng, muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại bị anh ta nuốt vào bụng. Nghĩ một lúc, Chapman cười ha ha: "Được thôi, tôi cũng không thể mong tất cả mọi người đều nghe lời tôi."
Ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện trong mắt hắn, nhưng lại nhanh chóng bị dập tắt mà không ai để ý.
Anh ta vỗ tay: "Được rồi các vị, mọi người hẳn là đã rõ mình nên làm gì rồi, bây giờ bắt đầu đi!"
....
James đi thẳng ra khỏi Lâu đài Nelson.
Đứng trước cửa lâu đài, nhận thấy ánh mắt kính sợ của những vệ binh canh cửa, James mỉm cười, đầy tự tin.
Hồi tưởng lại những lần vào phó bản trước, những thông tin tình báo mà mình thăm dò được, James quay người, đi về phía một vệ binh.
"Này anh bạn, hỏi anh chút chuyện..."
Vệ binh bị gọi lại tỏ vẻ vui mừng: "Có chuyện gì ngài cứ nói, à, tôi tên là Johnny. James tiên sinh, tôi phải nói rằng màn thể hiện lúc nãy của ngài thật tuyệt vời."
Đây chính là chỗ tốt của việc James bày ra thực lực.
Nghe vậy, James khiêm tốn cười: "Vừa rồi chỉ là may mắn thôi. Tôi muốn hỏi một chút, ở Karenna có chỗ nào vui chơi không?" Anh ta vừa nói vừa nháy mắt, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Cụ thể là chỗ nào, anh hiểu mà."
Johnny nở một nụ cười "Tôi hiểu mà", đáp lại: "Nếu nói đến vui chơi thì phải kể đến quán bar Thiên thần gợi cảm."
Ngay khi bốn chữ Thiên thần gợi cảm được thốt ra, đám vệ binh xung quanh lập tức ồn ào, James cười ha ha, vài câu nói đùa đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách với đám vệ binh.
Vài phút sau, James cáo từ, đi về phía quán bar Thiên thần gợi cảm.
Mà phía sau, vệ binh tên là Johnny quay sang nói với đồng nghiệp: "Chết tiệt, tôi đột nhiên đau bụng.
Các anh em, tôi đi giải quyết một chút."
"Không phải là anh định lén đi đến quán bar Thiên thần gợi cảm vui chơi chứ?"
"Cút!"
Trong tiếng cười đùa, Johnny ôm bụng rời đi.
....
Quán bar Thiên thần gợi cảm nằm ở ranh giới giữa khu nội thành và ngoại thành, xét về vị trí địa lý thì quán bar này hẳn phải nằm ở ngoại thành, nhưng khách đến đây tiêu tiền chủ yếu là các thương gia và quý tộc nhỏ ở nội thành.
Một nơi rất cao cấp và sang trọng.
Mức tiêu phí cũng không thấp.
Đẩy cửa quán bar, James bước vào trong, mùi rượu và mùi son phấn lập tức xộc vào mũi.
Lúc này là khoảng bốn năm giờ chiều, quán bar Thiên thần gợi cảm đã bắt đầu mở cửa, hơn nữa cũng có khá nhiều khách.
Xuyên qua những vị khách đang say sưa, những cô hầu gái quyến rũ, James đi thẳng đến chỗ quầy bar, qua loa gọi một ly rượu, James vừa uống rượu vừa quan sát xung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ ăn mặc hở hang đi tới, cười nói: "Có thể mời tôi một ly không?"
James cười sảng khoái: "Tất nhiên là được."
Dù sao, một cuộc tình một đêm sẽ giúp James hòa nhập vào bầu không khí ở đây, đồng thời cũng có thể che giấu mục đích đến đây của James.
Rượu quá ba tuần.
Cô gái đã say khướt, cơ thể dán chặt vào trên người James, mùi hormone không ngừng xộc vào mũi James. Sắc mặt James đỏ bừng, đôi mày hàm xuân, nhưng sự tỉnh táo trong mắt vẫn không hề tan biến.
Cho đến khi trong ngực vang lên giọng nói yêu kiều của người phụ nữ.
"Hay là lên lầu mở phòng đi..."
James hơi há miệng, vừa định nói cái gì đó, nhưng câu nói tiếp theo của người phụ nữ trong ngực lại khiến James đột ngột sững sờ.
"Dù sao, ngài vốn là tới tìm em, không phải sao? James tiên sinh?"
Khuôn mặt người phụ nữ từ từ ngẩng lên, đối diện với James, bốn mắt nhìn nhau, James nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ từ từ chuyển động, cuối cùng mơ hồ biến thành khuôn mặt của một người đàn ông.
Điều này khiến James im lặng trong chốc lát.
Anh ta đột nhiên cười nói: "Ngài nói đúng, Lâm Khắc tiên sinh, tôi đúng là đến tìm ngài."
....
Ngay khi James rời khỏi lâu đài Nelson không lâu, Lục Minh đã đi vào phòng khách đột nhiên mở miệng.
"Quỷ vật tôi đặt ở trên người James đã bị thanh tẩy."
Ngay từ khi James tách khỏi mọi người, Lục Minh liền âm thầm động tay động chân trên người James.
Tuy nhiên, năng lực hệ thống của Thánh quang võ sĩ quả thật khắc chế quỷ vật, có thể là James có phòng bị với Lục Minh, cũng có thể là U hồn không thể trú ngụ trên người Thánh quang võ sĩ quá lâu. Tóm lại, Lục Minh đã hoàn toàn mất dấu vết của James.