← Quay lại trang sách

Chương 609 Tác dụng của Lục Minh 2

Đặc tính Yên diệt khiến viên đạn ngay lập tức xuyên thủng hộp sọ dân phụ, xuyên thủng sàn nhà, chui xuống đất, rồi bắn trúng tim của người đánh xe!

Một phát bắn toi hai mạng!

Người phụ nữ ngã ngửa ra sau, trên trán bị viên đạn nổ tung thành một lỗ sâu bằng đồng xu, mùi khét bốc lên, đôi mắt bà ta từ từ mất đi thần thái.

Trong hầm, người đánh xe ôm lấy tim mình, chỉ cảm thấy sức lực bị rút cạn ngay lập tức, ông ta lảo đảo ngã quỵ, vừa lúc ngã xuống dưới chân James.

Hai mắt James hoảng hồn, liên tục kêu to thảng thốt, dòng nước ấm rỉ ra từ giữa quần, chất lỏng màu vàng nhạt theo ống quần chảy xuống, tụ lại thành một vũng nước trên mặt người đánh xe

Lại có tiếng động truyền đến từ phía trên.

Lục Minh, Chapman, Hi Vọng lần lượt bước xuống hầm.

⚝ ✽ ⚝

"A ba a ba…."

"A ba a ba."

James không còn tính khí nóng nảy như trước nữa... đã trở thành một kẻ ngốc chỉ biết nói "A ba a ba."

Nhưng điều này không quan trọng.

Quan trọng là.

"Anh ta chính là 'người của anh' mà anh nói sao?"

Chapman khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh James, anh ta kéo James dậy, đồng thời đưa tay phủ lên trán James.

Khi ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ đầu ngón tay Chapman, Chapman vừa thi thuật vừa nói.

"James thực sự là người của tôi."

"Nói chính xác thì, mối quan hệ của chúng tôi không tệ như những gì đã thể hiện trước đó..."

Lục Minh đột nhiên lên tiếng: "Để bắt Lâm Khắc?"

Chapman gật đầu: "Để bắt Lâm Khắc."

Lâm Khắc sở hữu năng lực hệ trộm cắp, có thể đánh cắp ký ức của người khác, sau khi Lâm Khắc đánh cắp ký ức, anh ta còn có thể xem lại ký ức đó - nói cách khác, muốn cài cắm nằm vùng bên cạnh Lâm Khắc thì cơ bản không có khả năng hoạt động.

Tất nhiên, chuyện này không phải không có cách giải quyết.

Ít nhất Chapman đã làm được.

"Trong thế giới thực, tôi đã để người chơi hệ Thôi miên của Đế quốc thay đổi ký ức của James. Nói cách khác, sau khi vào phó bản, ký ức và logic hành vi của James đều đã được thiết lập trước. Chỉ có như vậy, Lâm Khắc mới không phát hiện ra vấn đề trên người James."

"Đồng thời, đây cũng là lý do tại sao trước đây tôi không muốn nói hết thông tin về phó bản cho các cậu. Muốn bắt Lâm Khắc, càng ít người biết thì càng tốt."

"Ban đầu, năng lực của tên James cũng tạm,, tôi để anh ta tiếp xúc với Lâm Khắc, chính là muốn anh ta tùy cơ ứng biến và làm chậm tốc độ phát động kế hoạch của Lâm Khắc."

Lục Minh lắc đầu: “Tình huống ngoài dự đoán của chuyện này quá lớn."

Chapman cười khổ một tiếng: "Nhưng không còn cách nào khác."

Nói trắng ra, Chapman đặt hy vọng vào việc James có thể phát huy được tính chủ động - dù sao thì ký ức của James đã bị thay đổi, anh ta hoàn toàn không biết về kế hoạch sắp xếp của Chapman. Trong trường hợp này, muốn thành công, chỉ có thể trông chờ vào sự trùng hợp.

Nhưng sự trùng hợp đã không xảy ra...

Đúng lúc ánh sáng trên tay Chapman từ từ tắt dần.

Ánh sáng lóe lên trong mắt James.

Anh ta đột ngột sửng sốt, sau đó ôm đầu kêu đau, cho đến khi tuyến ký ức trong não từ từ được sắp xếp lại, James mới đứng dậy... nhìn Chapman, khuôn mặt James rất hối lỗi: "Rất xin lỗi thưa tiên sinh, tôi đã thất bại."

Chapman lắc đầu: "Thất bại, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn thất bại."

Nói xong, Chapman quay đầu lại, cười với Lục Minh: "Lâm Khắc còn một điểm yếu, cậu có biết là gì không?"

Lục Minh lắc đầu.

"Anh ta không biết gì về khoa học kỹ thuật."

Nói xong, Chapman nhìn vào áo của James.

Ánh sáng yếu ớt lóe lên trong mắt Chapman, hắn nhìn thấy trên áo của James có vô số dấu tay mờ nhạt.

"Muốn giải phóng năng lực hệ trộm cắp kia, phải có một điều kiện tiên quyết, đó là phải chạm được vào cơ thể.”

Nói xong, Chapman mở cột đạo cụ, lấy ra một chiếc máy tính bảng từ cột đạo cụ.

Vừa thao tác, anh ta vừa nói.

"Tôi đã động tay động chân vào quần áo của James trước, ngay cả bản thân James cũng không biết chuyện này."

Nói xong, Chapman giơ máy tính bảng lên, chỉ vào chấm đỏ trên đó cười nói: "Cậu xem, bây giờ anh ta không chạy thoát được nữa rồi..."

"Không thể nói như vậy được." Lục Minh phản bác: "Có phương pháp truy tìm, chưa chắc đã có cách bắt giữ."

"Với năng lực phối hợp của Lâm Khắc, cho dù anh biết anh ta ở đâu thì làm được gì? Anh ta muốn chạy thì anh vẫn không cản được."

Chapman nhún vai: "Nhưng ít nhất, thứ này có thể thêm một ít điều kiện thuận lợi cho cậu, đúng không?"

Lục Minh sửng sốt, hắn chỉ tay vào chính mình: "Cho tôi?"

Chapman hùng hồn nói: "Đúng vậy, cho cậu! Chẳng lẽ cậu nghĩ, cái thân này của tôi có thể đi bắt Lâm Khắc được à? Anh ta có thể chơi tôi đến chết..."

Nói xong, Chapman nhét máy tính bảng vào lòng Lục Minh: "Lên đi, Tử Thần tiên sinh, đến lúc thể hiện tác dụng của cậu rồi!"

Lục Minh cầm máy tính bảng, một lúc sau, mới hít một hơi thật sâu: "Anh đặc biệt tiêu tiền mời tôi vào phó bản này, chỉ để làm chuyện này thôi sao?"

Chapman cười hì hì: "Cậu thật sự coi mình là vệ sĩ sao? Nếu tôi thực sự muốn tìm vệ sĩ, chỉ cần tìm Chiến Sĩ là đủ rồi..."

⚝ ✽ ⚝

Mật đạo trong hầm ngầm của ngôi nhà dân dẫn thẳng ra ngoài thành.

Do gần tiền tuyến, ma vật có thể tấn công thành bất cứ lúc nào nên Karenna luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.

Mọi cổng thành đều cấm dân chúng đi lại.

Côn đường liên lạc ra bên ngoài của thành chỉ có sân bay Huyết Ưng và một con đường quan lộ vận chuyển tài nguyên liên thông với bên ngoài, không có đường dân dụng.

Nhưng sức mạnh của quần chúng là vô hạn.

Chiến tranh kéo dài đã khiến người dân tự tìm ra cách ra khỏi thành - tức là tự đào mật đạo.

Chính quyền nghiêm cấm những việc như vậy, nhưng vẫn không ăn thua vì có quá nhiều người làm.

Đi ra khỏi đường hầm, Lâm Khắc thở hổn hển.

Thi thể Cận Tà Thần trên lưng trông có vẻ không nặng nhưng bản chất sinh mệnh của Cận Tà Thần vốn không thể lý giải theo lẽ thường. Trọng lượng cơ thể cũng không bình thường. Điều này khiến Lâm Khắc, một Siêu phàm cấp trung, cũng rất vất vả.