← Quay lại trang sách

Chương 655 Trở về thành phố Cổ Linh 2

Từ trong não của Vương Đại Nã, Nhị Cẩu, Chỉ Bà, Lục Minh không chỉ hiểu được tình hình xung quanh, khu vực cấm xung quanh, sự phân bố của quỷ vật xung quanh... Mà thậm chí còn biết được vị trí của thành phố Cổ Linh, cũng như ba con đường siêu phàm.

Thuật cản thi của Vương Đại Nã.

Chỉ nhân quỷ thuật của Chỉ Bà.

Thuật Họa bì của Nhị Cẩu.

Tất nhiên, đó đều là những thứ không thể đưa lên bàn cân, Lục Minh không dùng được, chỉ có thể sao chép lại và đưa cho cục an ninh.

Đồng thời, thông qua ký ức của ba người, Lục Minh còn hiểu được một số bí mật mà ở thành phố Cổ Linh không thể biết được.

"Tình hình của thế giới này còn tệ hơn những gì Trương Minh Viễn nói. Sự tồn tại của nơi trú ẩn có vẻ vững chắc nhưng thực tế chỉ là những ác quỷ bên ngoài nơi trú ẩn, những câu chuyện dự bị được nuôi nhốt.”

Quỷ vật cũng hiểu phát triển bền vững sao?"

Trên đường đến thành phố Cổ Linh, Lục Minh đã hấp thụ ký ức của nhóm người Vương Đại Nã.

Hắn đã biết, thế giới này sắp diệt vong. Mà Thư Sinh và quyển sách trên tay anh ta chính là thủ phạm.

Sách là sách gì, không ai biết chuyện này.

Thậm chí Thư Sinh là thực lực gì, có năng lực gì, cũng không ai biết chuyện này.

Thư Sinh có rất nhiều bí mật nhưng dù là Trương Minh Viễn và những “Thần thủ hộ nhân loại” khác đều không biết, cũng không ai dám dò hỏi bí mật của Thư Sinh.

Một là vì có tiền lệ, tất cả những người hoặc quỷ có ý định nhòm ngó Thư Sinh đều không có kết cục tốt đẹp.

Hai là, Dạ yến của Thư Sinh thực sự là một bữa tiệc thịnh soạn.

Lục Minh hiểu rõ cơ hội trong Dạ yến lớn như thế nào, Thư Sinh đã dùng Dạ yến trói buộc rất nhiều người tu hành và quỷ vật, tạo thành một tập đoàn lợi ích. Nhiều quỷ vật mạnh mẽ căn bản không muốn tìm hiểu bí mật của Thư Sinh, chỉ muốn mượn cơ hội Dạ yến này để tăng cường sức mạnh cho bản thân.

"Dạ yến diễn ra hàng ngày nhưng lại được tổ chức theo khu vực. Thậm chí đôi khi còn xuất hiện tình trạng nhiều nơi cùng tổ chức Dạ yến. Tần suất Dạ yến rất cao..."

Điều này có nghĩa là Thư Sinh có khả năng phân thân.

"Tạ quỷ vương ở khu vực xung quanh thành phố Cổ Linh dường như đã động tâm đến thành phố Cổ Linh. Tạ quỷ vương là Hung thần trung cấp muốn thăng cấp thành Hung thần cao cấp. Cơ hội thăng cấp ở ngay trong Dạ yến, nhưng Tạ quỷ vương lại không có chuyện gì để kể cho Thư Sinh cả.”

Vì vậy, Tạ quỷ vương muốn biến Trương Minh Viễn và thành phố Cổ Linh thành câu chuyện.

"Nhưng trong tiến độ nhiệm vụ trước của mình, chuyện này đã không xảy ra... Vậy thời gian Tạ quỷ vương hành động là mười lăm ngày sau sao?"

Tình hình rất có thể là như vậy.

"Gần đây, quỷ vật bên ngoài nơi trú ẩn của thành phố Linh Đạo có chút dị thưởng. Dường như có quỷ vương cầm đầu, muốn tấn công mạnh vào nơi trú ẩn của thành phố Linh Đạo."

Vương Đại Nã, Nhị Cẩu, Chỉ Bà và Mạnh Viện có rất nhiều thông tin tình báo tương tự.

Nhưng rời rạc không thể kết nối lại thành một thông tin hoàn chỉnh.

Điều mà Lục Minh quan tâm nhất, chính là chuyện liên quan đến Thư Sinh thì lại không có chút thông tin nào.

Vấn đề không chỉ nằm ở chỗ Mạnh Viện, Vương Đại Nã và những người khác có thực lực thấp.

Mà còn ở chỗ công tác bảo mật của Thư Sinh làm quá tốt.

Nhưng nghĩ lại, Lục Minh lại lắc đầu.

"Chuyện Thư Sinh, tạm thời không vội."

Bởi vì xét cho cùng, Dạ yến thực sự là một cơ hội.

Ngay cả đối với Lục Minh cũng vậy.

⚝ ✽ ⚝

Thành phố Cổ Linh.

Gần ngoại ô thành phố, quán bar Dạ Sắc.

Thời gian đang là buổi chiều, cuộc sống về đêm vẫn chưa bắt đầu, trong quán bar phát nhạc nhẹ nhàng nhưng không có khách, chỉ có một người pha chế tóc bạc trắng nhưng dáng người thẳng tắp đang đứng sau quầy lau cốc.

Đột nhiên, có tiếng động từ cửa truyền đến.

Người pha chế ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đang dắt một con chó lông vàng đi vào từ cửa.

"Vẫn chưa đến giờ mở cửa." Người pha chế nói xong như vậy, liền nghe thấy giọng nói từ miệng người đàn ông truyền đến: "Tôi biết quán bar không mở cửa vào thời điểm này. Nhưng tôi cũng không đến vì quán bar."

Nói xong, Cao Nghĩa Thịnh liền ngồi xuống bên quầy bar, tiện tay rút một tờ tiền tám tệ đặt xuống trước mặt người pha chế.

Không nghi ngờ gì nữa, tiền mệnh giá tám tệ chắc chắn là tiền giả.

Nhưng khi nhìn thấy tờ tiền đen xì này, người pha chế lại từ từ dừng động tác trên tay lại.

Liếc mắt nhìn Tiểu Cao, người pha chế cất tờ tiền giấy đi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì thưa ngài, ngài muốn hỏi thăm chuyện gì?"

Nhìn thấy tên buôn tin tình báo của thành phố Cổ Linh này đã vào trạng thái làm việc, Tiểu Cao vừa gõ ngón trỏ lên mặt bàn vừa nói.

“Tiền Âm phủ tám tệ hiếm lắm đấy, cũng rất đáng tiền.”

“Tôi biết.”

Tiểu Cao gật đầu nói: "Vì vậy, ừm, hãy kể cho tôi nghe tất cả những chuyện liên quan đến giới tâm linh của thành phố Cổ Linh."

Người pha chế cười nói: "Thế thì phải mất chút thời gian rồi."

⚝ ✽ ⚝

Đêm đó.

Trong phòng của một khách sạn nào đó ở thành phố Cổ Linh.

Lục Minh, Hi Vọng và Tiểu Cao đã tập hợp xong, ngồi trên ghế, trao đổi thông tin mà họ đã có được trước đó.

Người chủ trì vẫn là Tiểu Cao, dù sao thì chuyện của thôn Mạnh cũng không đáng nói.

"Lần trước lão đại đã mang sư phụ tôi và Lưu Giang đi, thực sự đã gây ra một số ảnh hưởng đến phó bản này.”

Tất nhiên, ảnh hưởng chắc chắn không lớn.

Dù sao thì thành phố Cổ Linh cũng chỉ rộng như thế, cường giả mạnh nhất là Trương Minh Viễn cũng chỉ là Hung thần cấp thấp- Trước kia, Hung thần cấp thấp đối với Lục Minh mà nói là một cái gì đó rất xa với, không thể nào với tới, nhưng bây giờ thì đã không như vậy nữa.

"Thành phố Cổ Linh hiện tại vẫn còn truyền thuyết về ba quỷ vương."

"Nhưng sư phụ của tôi đã bị xóa tên... Ba quỷ vương của thành phố Cổ Linh hiện tại là Quan Tuần Dạ, Họa Sĩ, và Quỷ Phong.”

Một tiếng hừ lạnh khinh thường phát ra từ trong cơ thể Lục Minh, Đầu Bếp cười lạnh: “Hổ không ở núi, khỉ bèn xưng vương... Quỷ Phong mà cũng xứng làm quỷ vương sao?”

Sự khinh thường của Đầu Bếp đối với Quỷ Phong thể hiện rõ mồn một.

Cuối cùng, Quỷ Phong trong tay Đầu Bếp cũng chỉ là một bàn đồ ăn...

Nhưng mà Họa Sĩ cũng được làm mới rồi. Đương nhiên, một Ác linh cao cấp đối với Lục Minh mà nói cũng chẳng là gì.

Nếu như so với Đầu Bếp thì sự biến mất của Lưu Giang gần như không mang lại ảnh hưởng gì cả.