Chương 657 Dạ yến lần này không đứng đắn 2
Điểm mấu chốt là, ba nhiệm vụ trên không cung cấp cho Lục Minh bất kỳ thông tin có giá trị nào, không có bất kỳ trợ giúp nào cho việc khám phá phó bản.
Đừng quên rằng, trước mắt, thế giới quan của phó bản Dạ yến vẫn chưa được phá giải.
Lục Minh vẫn không rõ, cuốn sách trong tay Thư Sinh, đến tột cùng là thứ gì...
Nghĩ một lúc, Lục Minh không khỏi lẩm bẩm: "Như vậy xem ra, những việc cần làm trong phó bản lần này, có vẻ khá nhiều đó."
....
Nhà hàng Minh Ký mở tại một con hẻm hoang vắng nào đó.
Không còn Quỷ vực sơ khai của Đầu Bếp, nhà hàng Minh Ký đương nhiên cũng không còn uy lực khó lường như trước nữa, Tiểu Xuyên và Tiểu Dã tùy tiện thuê một căn nhà, cứ như vậy xây lên nhà hàng Minh Ký ở nơi gần như không có người.
Lúc này đang là thời điểm chạng vạng, nhưng quán nhỏ tên là nhà hàng Minh Ký lại chưa mở cửa, đứng gần nhà hàng Minh Ký, Tiểu Cao và Đầu Bếp vừa quan sát nhà hàng Minh Ký, vừa thì thầm to nhỏ.
Chủ yếu là Tiểu Cao nói, Đầu Bếp nghe.
"Sau khi sư phụ đi theo lão đại, quỹ tích vận mệnh của Tiểu Xuyên và Tiểu Dã dường như cũng có chút thay đổi."
"Tôi đã nghe ngóng người hầu rượu, Tiểu Xuyên vẫn đến thành phố Cổ Linh từ vùng thôn quê, nhưng dường như bản thân cũng có một chút tay nghề."
"Tôi cũng không biết anh ta theo học ở đâu, nói tóm lại, Tiểu Xuyên thực sự có thể chế biến quỷ khí thành thức ăn. Mặc dù mùi vị không ngon, nhưng quỷ có thể ăn được đồ ăn đã là không tệ rồi, còn quan tâm đến cái này cái kia làm gì."
Cũng bởi vậy, nhà hàng Minh Ký chỉ tiếp đón khách là quỷ, cho nên thời gian mở cửa chỉ sau mười giờ tối.
Tương tự như vậy, có thể tưởng tượng được tình hình kinh doanh hiện tại của nhà hàng Minh Ký tệ đến mức nào.
Nhưng Đầu Bếp không hề có ý định để các đệ tử làm mất mặt mình.
Nhìn nhà hàng Minh Ký thê lương thảm hại phía trước, một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng nở trên khóe miệng Đầu Bếp.
"Tốt, tốt lắm, rất tốt..."
Một thằng bé ngốc.
Một đứa nhỏ ăn mày.
Hai con quỷ này có thể sống bình an vô sự trên thế gian này đã là một chuyện rất tốt rồi.
Trọng điểm ở chỗ còn sống...
Còn sống là tốt rồi.
Tiểu Cao muốn tiến lên, gõ cửa nhà hàng Minh Ký.
Nhưng không ngờ lại bị Đầu Bếp kéo lại.
"Đợi một chút, đợi đến mười giờ quán mở cửa, chúng ta hãy vào."
Nhìn Đầu Bếp phía sau có vẻ "Gần nhà thì sợ", Tiểu Cao mỉm cười: "Đều nghe sư phụ."
⚝ ✽ ⚝
Mười giờ tối.
Tòa nhà Tây Lăng.
Đứng ở cửa thang máy quen thuộc, Lục Minh bước vào, theo thang máy đi lên, rất nhanh, thang máy đã đến tầng 99 không tồn tại.
Theo cửa thang máy mở ra, lộ ra cảnh tượng bên ngoài thang máy.
Hành lang trống rỗng, chỉ có căn phòng ở cuối hành lang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Đồng thời, một cảm giác sềnh sệch từ bốn phương tám hướng rơi xuống, rơi vào trên người Lục Minh, rồi từ từ quấn quanh cơ thể Lục Minh, tạo thành một lớp áo choàng đen mỏng.
Nhưng Lục Minh của hôm nay đã khác xưa.
Lục Minh trước đây còn kinh hãi trước thủ đoạn của Thư Sinh, nhưng hiện tại chút tài mọn tầm thường này, Lục Minh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
"Quỷ vực bao trùm."
"Sử dụng quỷ vực mạnh hơn Trương Minh Viễn... Ừm, có lẽ là quỷ vực Hung Thần cấp trung thay đổi quy luật hiện thực."
Thủ đoạn của Thư Sinh, nói thẳng ra thì cũng chỉ có chút ít như vậy.
Mặc dù thành phố Cổ Linh là địa bàn của Trương Minh Viễn, toàn bộ thành phố đều được quỷ vực của Trương Minh Viễn bảo vệ. Nhưng Thư Sinh đã sử dụng thực lực Hung Thần cấp trung, dùng hiệu quả quỷ vực mạnh hơn để thay thế hiệu quả quỷ vực yếu hơn.
Thư Sinh không định ra tay với Trương Minh Viễn, vì vậy, Thư Sinh chỉ duy trì quỷ vực ở gần địa điểm tổ chức dạ yến.
"Cũng chẳng trách Trương Minh Viễn không muốn để Thư Sinh tổ chức dạ yến ở thành phố Cổ Linh."
Dạ yến dễ sinh biến cố, đây là một lý do.
Quỷ vực của mình bị người khác tùy ý ra vào, như vào chỗ không người, cảm giác này chắc chắn không dễ chịu.
Gạt bỏ những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, Lục Minh bước chân vào phòng.
Đập vào mắt là ba người ngồi sau một chiếc bàn dài, đều mặc áo choàng đen không lộ thân hình.
Thấy Lục Minh bước vào phòng, Thư Sinh đứng đầu cười nói.
"Hoan nghênh đến với dạ yến."
"Còn tôi, chính là người chủ trì dạ yến thành phố Cổ Linh, anh có thể gọi tôi là Thư Sinh."
Quay đầu, nhìn về phía hai người còn lại.
Giống như lần trước, hai người lần lượt tự giới thiệu.
"Họa Sĩ."
"Dạ Hiệp."
Thông cảm linh dị dễ dàng xuyên qua lớp áo choàng đen, nhìn thấy khuôn mặt của mọi người bên dưới lớp áo choàng đen.
Thư Sinh nho nhã.
Họa Sĩ trẻ tuổi.
Khuôn mặt đầy lo lắng, cũng là người bình thường duy nhất ở đây, Dạ Hiệp.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Lục Minh vừa đi đến bên cạnh Dạ Hiệp, ngồi xuống, vừa nhẹ giọng nói.
"Tử Thần."
....
Tiếng chuông mười giờ vang lên.
Nhà hàng Minh Ký cũng mở cửa.
Tiểu Dã mặc đồng phục màu trắng mở cửa nhà hàng Minh Ký, vụng về dựng một tấm biển ở cửa tiệm.
Trên biển viết:
[Món đặc biệt hôm nay: Trứng xào cà chua.]
Nhìn dòng chữ trên tấm biển, Tiểu Dã ngốc nghếch gãi đầu, quay người trở lại cửa hàng, nhưng không ngờ lại bị bậc thang làm vấp, ngã một cú.
Dáng vẻ vụng về khiến Tiểu Cao và Đầu Bếp cùng mỉm cười.
Giọng nói phát ra từ miệng Đầu Bếp.
"Tiểu Dã vốn là phụ bếp của tôi... Thực ra tôi không định tìm cậu ta làm phụ bếp, là Tiểu Xuyên giới thiệu cậu ta đến."
"Cậu bé này trời sinh đầu óc không tốt, cha mẹ cũng không ưa cậu ta. Sau đó, ừm, đại khái là vài tháng trước, cha cậu ta uống say, đánh cậu ta một trận, sau đó nhét cậu ta vào tủ lạnh..."
Nói đến đây, Đầu Bếp liền không cần phải nhiều lời nữa.