← Quay lại trang sách

Chương 659 Thăng cấp và nhảy múa 1

Chủ của quỷ vực có thể điều khiển các định luật vật lý trong quỷ vực.

Vì vậy, kỳ thật thời gian Lục Minh kể chuyện không dài lắm.

Trước đó, khi Lục Minh nói rằng "Mình có rất nhiều câu chuyện", Thư Sinh đã điều chỉnh tốc độ dòng thời gian trong quỷ vực. Câu chuyện đầu tiên, mặc dù Lục Minh đã kể gần năm phút nhưng trong quỷ vực mới chỉ trôi qua chưa đầy một phút.

"Nhân vật chính của câu chuyện thứ hai, tên là..."

Lục Minh ung dung mở lời, kể câu chuyện thứ hai.

Sau khi kể xong một câu chuyện nhỏ khác, Thư Sinh tùy tay ném viên kết tinh quỷ khí trong tay cho Lục Minh.

Hai câu chuyện cấp thấp nhất, đổi lấy một viên kết tinh quỷ khí.

Tỷ lệ này Lục Minh có thể chấp nhận.

"Vậy thì, bắt đầu câu chuyện thứ ba..."

....

Nhìn chung, bầu không khí trong buổi dạ yến vẫn thoải mái và sôi nổi.

Dù sao, dạ yến chỉ có cơ hội, không có rủi ro, không sợ bị lộ thân phận, càng không sợ bị truy sát khi rời đi.

Lúc đầu, Họa Sĩ, Cảnh Sát, Quỷ Phong, Dạ Hiệp đều có tâm trạng thoải mái và vui vẻ.

Nhưng sau khi mười phút trôi qua, một tia nghi ngờ không thể tránh khỏi đã nảy sinh trong lòng mọi người.

"Dùng thời gian hơi lâu một chút..."

Họa Sĩ lẩm bẩm một câu, Quỷ Phong cười khặc khặc: "Có lẽ Tử Thần đã tích lũy được rất nhiều câu chuyện."

Họa Sĩ gật đầu, đồng ý với cách nói này.

Sau đó...

Hai mươi phút trôi qua.

Sự kết nối giữa Thư Sinh và Tử Thần vẫn chưa biến mất!

"Tử Thần có quá nhiều chuyện trong tay rồi..."

Họa Sĩ lại lẩm bẩm một câu.

Lần này Quỷ Phong không nói gì nữa, anh ta cũng thấy Tử Thần lãng phí quá nhiều thời gian.

Đáng tiếc là trong màn sương đen bao phủ, Thư Sinh đang đắm chìm trong biển câu chuyện không thể tự thoát ra được, làm sao có thể để ý đến cảm nhận của người khác?

Hơn nữa, Thư Sinh không mở cửa, bọn họ cũng không thể bước ra khỏi căn phòng này.

Mọi chuyện cứ thế bế tắc.

Sau đó, nửa giờ trôi qua...

Hai người quen cũ là Họa Sĩ và Quỷ Phong hai mặt nhìn nhau...

Ngay cả Dạ Hiệp và Trương Minh Viễn cũng có chút ngồi không yên.

Sau đó, một giờ trôi qua...

Trương Minh Viễn đột nhiên dịch chuyển mông, không nhịn được kêu lên: "Đây là có ý gì?"

Không ai trả lời.

Đây cũng không phải vì Trương Minh Viễn không đủ bình tĩnh.

Đơn giản là Trương Minh Viễn có thể cảm nhận được.

Trong thành phố Cổ Linh, có điều bất thường xảy ra.

Hung Thần mới mới sắp ra đời.

Nhưng đáng tiếc, hoàn cảnh đặc thù của dạ yến đã giam cầm Trương Minh Viễn... Anh ta hoàn toàn không thể tiếp tục giám sát tình hình bên ngoài, càng không biết Hung Thần mới sinh ra kia là thiện hay ác, tốt hay xấu, địch hay bạn.

"Tôi muốn đi vệ sinh."

Trương Minh Viễn quay đầu, hét lớn với Thư Sinh.

Nhưng trong màn sương đen, chỉ truyền đến giọng nói phấn khích của Thư Sinh.

"Giải quyết tại chỗ, đừng làm phiền tôi!"

Trương Minh Viễn: "..."

....

Sườn xào chua ngọt và trứng xào cà chua đã được dọn lên.

Sắc hương vị đều không đầy đủ.

Sườn xào chua ngọt làm ra màu xám xịt, vón thành một cục, không thể phân biệt được đâu là sườn, đâu là đồ ăn kèm.

Trứng xào cà chua cũng đen xì một màu, trứng bị xào nát, cà chua thì bị xào biến mất hết...

Gắp một miếng đen xì cho vào miệng, sau khi nếm thử, sắc mặt của Đầu Bếp liền thay đổi.

"Đường và muối bị nhầm lẫn rồi."

Nhưng Tiểu Dã chỉ đứng một bên, cười ngây ngô.

Nếu là khách hàng bình thường, trăm phần trăm là sẽ bị đuổi đi... Cũng chẳng trách tình hình kinh doanh ở đây lại ế ẩm đến vậy.

Nhưng Đầu Bếp chỉ từ từ đặt đũa xuống.

Ngẩng đầu, nhìn Tiểu Dã, rồi lại nhìn nhà bếp cách phòng ăn không xa.

Nghĩ một lúc, Đầu Bếp mở miệng nói: "Đồ ăn ở chỗ của các cậu khó ăn quá."

"Thích ăn thì ăn, không thích thì cút!"

Tiếng của Tiểu Xuyên truyền ra từ nhà bếp, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng dao chặt vào thớt.

"Phụt."

Tiểu Cao bị Tiểu Xuyên chọc cười.

Làm ăn kiểu này cũng được à? Thật có chút phong thái của Đầu Bếp lúc trước... Chỉ là tay nghề kém hơn hẳn mấy bậc...

Đầu Bếp cũng không tức giận.

Ông ta cười quét mắt nhìn nhà bếp, sau đó đứng dậy, lịch sự nói: "Như vậy đi, tôi tự làm chút đồ ăn, các cậu cho tôi mượn nhà bếp. Tiền, tôi sẽ trả."

Tiểu Dã há hốc mồm, không hiểu những lời này có ý gì.

Nhưng rèm nhà bếp đã bị xốc lên, Tiểu Xuyên mặt lạnh chui ra từ nhà bếp, cậu ta khoanh tay, nhìn chằm chằm Đầu Bếp.

Bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao, Tiểu Xuyên đột nhiên thay đổi ý định từ chối.

"Để ông thử thì để ông thử, tôi không tin, ông còn có thể làm ra món ăn ngon hơn được sao?"

....

Đầu Bếp thực sự đã làm ra món ăn ngon hơn.

Vừa đứng bếp, sắc mặt Đầu Bếp lập tức thay đổi.

Tùy tay cầm lấy dụng cụ nấu ăn của Tiểu Xuyên, Đầu Bếp hai tay thoăn thoắt, làm nóng chảo, đổ dầu, liền mạch lưu loát...

Lấy nguyên liệu nấu ăn từ thùng đựng nguyên liệu bên cạnh, Đầu Bếp lại hơi sửng sốt.

Quay đầu, quan sát một chút nhà bếp không lớn này, Đầu Bếp giật mình nhận ra, bố cục ở đây giống hệt với nhà hàng Minh Ký...

Không biết tại sao, khóe miệng Đầu Bếp lại nở một nụ cười.

Ông ta không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Xuyên, Đầu Bếp vừa dùng quỷ khí biến nguyên liệu trong tay thành xương sườn lợn, vừa ôn tồn nói.

"Nấu ăn, một phần là kỹ thuật, quan trọng hơn là phải dụng tâm."

"Mấy thứ như kỹ thuật, đều có thể luyện tập, nhưng cái tâm đối với ẩm thực, cái tâm theo đuổi nghệ thuật nấu ăn, mới chính là gốc rễ của một Đầu Bếp."

"Mỗi lần nấu ăn, đều coi như một lần chiến đấu, một lần chiến đấu sinh tử..."

"Nói như vậy, tôi nghĩ, với đầu óc của Tiểu Xuyên cậu, chắc sẽ không còn nhầm lẫn đường và muối nữa chứ."

Trong lúc vô thức Đầu Bếp đã bại lộ việc mình quen biết Tiểu Xuyên...

Nhưng những điều này, thực sự không còn quan trọng nữa.

Tiểu Cao có thể nhìn thấy biểu cảm tập trung, nghiêm túc của Đầu Bếp.