← Quay lại trang sách

Chương 662 Liên tục không ngừng 1

Lục Minh đột nhiên cười: "Nếu không, tôi sẽ bắt anh nhảy thoát y... Tôi đảm bảo."

Sắc mặt Thư Sinh trong nháy mắt trở nên cứng đờ...

Đáng tiếc là... Tâm lý của anh ta vẫn khá cứng rắn, cũng không sụp đổ vì một câu nói của Lục Minh.

Lục Minh hơi tiếc một chút... Nhưng nghĩ đến chuyện "nhảy thoát y", tiếc nuối biến thành mong đợi.

Lục Minh luôn có cách trị người khác...

Theo làn sương đen tan đi.

Kết nối giữa Lục Minh và Thư Sinh cũng vì thế mà bị cắt đứt.

Quay đầu, nhìn những người khác.

Có thể thấy, Trương Minh Viễn và những người khác đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Tâm lý của Thư Sinh đã sụp đổ.

Tâm lý của bọn họ cũng sụp đổ...

Tên Tử Thần này, kể một câu chuyện mà mất nhiều thời gian như vậy... Anh đã cải biên câu chuyện phải không!?

⚝ ✽ ⚝

Sau khi Lục Minh kết thúc, đến lượt Trương Minh Viễn và Quỷ Phong.

Nhưng đáng tiếc, sau câu chuyện của Lục Minh, dù là Trương Minh Viễn hay Quỷ Phong, hay Thư Sinh, tất cả đều không còn tâm trạng lãng phí thời gian nữa.

Nhanh chóng kể xong câu chuyện, sau khi hoàn thành giao dịch, Thư Sinh tuyên bố buổi Dạ Yến đầu tiên đã kết thúc.

Cửa phòng mở toang, Trương Minh Viễn vội vàng lao ra ngoài——anh ta phải xem thử, tên Hung thần mới thăng cấp kia, cuối cùng thuộc loại quỷ gì...

Lục Minh ngược lại không vội.

Nhìn Họa Sĩ đứng dậy, Lục Minh ngẫm nghĩ, cũng đứng dậy, đi theo sau Họa Sĩ và Quỷ Phong, thêm một tên người thường Dạ Hiệp, bốn người đi đến cửa thang máy, bước vào thang máy.

⚝ ✽ ⚝

Bầu không khí trong thang máy, vừa im lặng vừa ngột ngạt.

Bốn người đều không nói gì.

Quỷ Phong quẹt thẻ bước ra khỏi thang máy trước, sau đó là Họa Sĩ.

Nhưng ngay sau khi Họa Sĩ vừa rời khỏi thang máy, Lục Minh đã quẹt thẻ theo sau.

"Ting" một tiếng.

Cửa thang máy mở ra, để lộ bên ngoài một mảng sương mù mịt mù.

Phải biết, địa điểm tổ chức Dạ Yến bị quỷ vực của Thư Sinh bao phủ.

Tham gia Dạ Yến, người tham gia không cần lo lắng sẽ bị người khác truy đuổi, bởi vì sau khi rời khỏi Dạ Yến, quỷ vực của Thư Sinh sẽ truyền tống ngẫu nhiên người tham gia đến một nơi nào đó, căn bản không lo có nguy cơ bị theo dõi.

Nhưng cái này... vẫn phải xem thực lực.

Nói rằng thực lực của Lục Minh, mà ngay cả chiêu này cũng không phá được thì rõ ràng là nói bừa.

Thông cảm linh dị lập tức khởi động, sương mù bên ngoài như ảo ảnh hư vô, bị Lục Minh nhìn thấu dễ dàng.

Ánh mắt hắn dừng lại ở sau lưng Họa Sĩ, khi Họa Sĩ bị truyền tống ngẫu nhiên, Lục Minh không biết từ lúc nào đã tìm được điểm đến của Họa Sĩ.

Một bước bước ra.

Cảm giác trời đất đảo lộn ập đến.

Khi Lục Minh mở mắt ra lần nữa, quay đầu nhìn xung quanh, đã thấy Họa Sĩ bên cạnh lộ ra vẻ mặt ngơ ngác không biết làm sao.

Bốn mắt nhìn nhau, Họa Sĩ nhếch miệng.

"Sao vẫn có thể rơi xuống cùng một chỗ được chứ!?"

Dường như cảm thấy lời mình nói dễ khiến người khác hiểu lầm, Họa Sĩ cười ngượng ngùng: "Ừm, Tử Thần... Tử Thần tiên sinh, anh nói xem không phải quá vừa khéo sao?"

Cậu ta vừa nói xong, sương mù đen trên người hai người dần dần tan đi, lộ ra dung nhan thật dưới sương mù đen.

Nhìn khuôn mặt sạch sẽ, tuấn tú của Họa Sĩ, khóe miệng Lục Minh giật giật.

"Tất cả sự trùng hợp đều là có chủ đích từ lâu..."

Biểu cảm của Họa Sĩ lập tức cứng đờ.

Cậu ta cẩn thận thăm dò: "Ý của anh là..."

"Tôi cố tình đến tìm cậu."

⚝ ✽ ⚝

Họa Sĩ lại tê liệt...

Từ trong dự trữ câu chuyện của Lục Minh trong Dạ Yến, Họa Sĩ có thể nhìn ra một chút.

Tử Thần này, không phải là kẻ dễ chọc...

Dạ Yến chỉ cần câu chuyện về quỷ, Lục Minh có thể kể liền tù tì mấy tiếng đồng hồ, có nhiều kinh nghiệm câu chuyện về quỷ như vậy, nếu nói Lục Minh là người bình thường, Họa Sĩ chắc chắn không tin.

Thêm nữa, Tử Thần còn có thể phá vỡ quy tắc của Dạ Yến, cưỡng ép truy đuổi mình đến nơi này.

Họa Sĩ vừa nghĩ đến thông tin tiết lộ trong những điều này thôi đã thấy kinh hãi.

Không nghi ngờ gì nữa, sức mạnh của Tử Thần, mạnh hơn cậu ta rất nhiều.

Mà bây giờ, không còn sự che chở của Thư Sinh, khi đối mặt với Lục Minh, Họa Sĩ chỉ cảm thấy mình như đứng trần truồng giữa mùa đông giá rét, toàn thân lạnh toát.

Cậu ta mím chặt miệng không nói gì, chỉ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Minh, trong mắt dần dần hiện lên vẻ cầu xin.

Ham muốn cầu sinh mãnh liệt…

Cho đến khi Lục Minh mở miệng.

"Yên tâm, tôi không muốn mạng nhỏ của cậu... Mạng nhỏ của cậu không đáng giá, dù có làm thành câu chuyện thì vẫn vậy."

"Lần này tôi tìm đến cậu vì tôi nhìn trúng năng lực của cậu..."

"Năng lực quỷ vật của cậu, chính là vẽ tranh, đúng không?"

Họa Sĩ sửng sốt, nhanh chóng cân nhắc.

Xét thấy chênh lệch thực lực quá rõ ràng, Họa Sĩ không do dự nhiều, lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

"Đúng vậy, năng lực quỷ vật của tôi, có thể vẽ ra những thứ tôi đã nhìn thấy và thêm vào đó sức mạnh linh dị."

Lục Minh cũng không khỏi cảm thán một tiếng: "Thật sự là một năng lực hữu dụng..."

Họa Sĩ không đoán được ý của Lục Minh, chỉ có thể gật đầu phụ họa.

Mà lời khen của Lục Minh, không phải là vô căn cứ.

Năng lực của Họa Sĩ thực sự rất hữu dụng.