← Quay lại trang sách

Chương 684 Thề giết Lục Minh 1

Mặc dù Lục Minh có hiềm nghi thao túng - nhưng chuyện này Lục Minh không nói thì ai biết?

Hơn nữa, đã cược thì phải chịu thua, tôi trả lại tiền cược cho các người đã rất nghĩa khí rồi còn gì...

Sự hào phóng của Lục Minh đã gây nên một chấn động nhỏ.

Đối mặt với ánh mắt mong chờ, háo hức của những người khác, Lục Minh không nói hai lời, đứng dậy, trực tiếp rời đi cùng Mạnh Phiền Chu.

Đùa gì thế.

Trả lại tiền cược cho người của mình thì còn có lý, những người khác thì đừng tưởng bở nữa.

⚝ ✽ ⚝

Rời khỏi tòa nhà Dạ Đô, quay về cao ốc Thiên Sư.

Trong phòng của Lục Minh, Lục Minh ném phần lớn tiền cược thắng được cho Mạnh Phiền Chu - một phần là tiền công của Mạnh Phiền Chu, một phần là tiền thưởng của những người thắng cược.

Lục Minh chỉ giữ lại ba món đồ.

Ba món đồ có giá trị nhất.

[Phù vạn vật thiên dẫn lôi]

[Loại hình: Đạo cụ dùng một lần]

[Phẩm chất: Cam hoàn mỹ]

[Hiệu ứng: Vạn vật thiên lôi kiếp: Kích hoạt Phù vạn vật thiên dẫn lôi, Phù dẫn lôi sẽ triệu hồi chín tầng lôi kiếp! Lôi kiếp tự động khóa mục tiêu!]

[Điều kiện sử dụng: Kiến thức cơ bản về đạo thuật, bùa thuật.]

[Ghi chú: Chí bảo của Vạn Tượng Môn! Lá phù siêu cấp lưu truyền từ thời viễn cổ! Nổi tiếng với sức sát thương khủng khiếp. Tương truyền rằng, một khi lá phù này được kích hoạt thì phải giết người! Nhưng đáng tiếc là phương pháp chế tạo Phù vạn vật thiên dẫn lôi đã thất truyền, than ôi đau xót.]

"Vậy, thứ này là của ai?"

Lục Minh giơ lá phù trong tay lên, hỏi Mạnh Phiền Chu, Mạnh Phiền Chu tiếc nuối nói: "Chưởng môn đương đại của Vạn Tượng Môn. Cũng là độc đinh duy nhất của Vạn Tượng Môn."

"Trình độ của người này có hạn, thực lực không đủ, đã quên mất bảy tám phần pháp môn của tổ tiên. Nhưng lại cực kỳ thích cờ bạc, lần này cậu ta lấy chí bảo này ra cược, hẳn đã động tâm tư muốn đánh cược một ván lớn"

Đáng tiếc, đừng đặt niềm tin vào con bạc

Mạnh Phiền Chu suy nghĩ một chút, rồi nói thêm: "Cũng đừng thấy cậu ta đáng thương. Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận. Lần này chúng ta thắng được bảo vật của cậu ta, nếu có thể khiến cậu ta hối cải thì cũng coi như làm một việc thiện."

Hệ thống chủ yếu của Đồng Quang Hội chính là Thiên Sư Đạo.

Nhưng thành viên không chỉ có người của Thiên Sư Đạo.

Giống như chưởng môn Vạn Tượng Môn này, người này cũng là một thành viên của hội Đồng Quang - nhưng lại là một kẻ vô dụng...

Lục Minh cũng không nghĩ đến việc trả lại những thứ hắn đã thắng vào tay.

Cất lá phù vào cột đạo cụ, Lục Minh nhìn sang món đồ thứ hai.

Đó là một hạt ngọc trong suốt, to bằng nắm tay trẻ sơ sinh.

[Ngọc phá chướng]

[Loại hình: Đạo cụ]

[Phẩm chất: Cam hoàn mỹ]

[Đặc tính: Phá chướng: Nhìn thấu sương mù, tăng đáng kể khả năng kháng huyễn thuật của người sở hữu.

]

[Điều kiện sử dụng: Không]

[Ghi chú: Trân châu lưu truyền từ thời cổ đại tới nay, tương truyền là long châu của Tây Hải Long Vương thời thượng cổ! Long châu này có uy lực khó lường, đặc điểm lớn nhất chính là sức mạnh phá trận!]

Hiệu ứng của hạt ngọc này trông có vẻ đơn giản.

Nhưng để đánh giá giá trị của một đạo cụ, cần phải xem xét nhiều phương diện.

Thứ nhất, vật này có phẩm chất Cam hoàn mỹ, điều này có nghĩa là khả năng phá chướng khá cao, về cơ bản có thể nhìn thấu hầu hết các huyễn thuật và ảo ảnh.

Thứ hai, quỷ vực của quỷ vật, ở một mức độ nào đó, cũng có thể được xếp vào hàng ngũ huyễn thuật.

Nói cách khác, giá trị của thứ này không nằm ở chỗ phá chướng, mà ở chỗ ngay cả khi người sở hữu bị Hung thần hút vào quỷ vực, cũng có một phần vốn chống trả, không đến nỗi không có sức phản kháng.

"Thứ này lại là của ai?"

"Mê Tàng đạo nhân... một kẻ du đãng."

Kẻ du đãng Mạnh Phiền Chu nói đến, chính là những người lưu lạc bên ngoài nơi trú ẩn, không thân với quỷ vật nhưng cũng không thân với hội Đồng Quang. Nói chung, bọn họ đều có chút tài năng, Mê Tàng đạo nhân này có thể lấy Ngọc phá chướng ra làm tiền cược, hiển nhiên là kẻ có tiền.

Còn việc thắng cược những bảo vật này có đắc tội với những người này hay không, thì xin lỗi, Lục Minh không quan tâm lắm...

Tiếp tục nhìn sang đạo cụ thứ ba.

Đó là một cuốn sách cổ.

[Thuật hô phong hoán vũ]

[Loại hình: Kỹ năng]

[Phẩm chất: Năng lực bình thường]

[Hiệu ứng: Sau khi đọc một sẽ nắm được Thuật hô phong hoán vũ lv1!]

[Điều kiện sử dụng: Có nền tảng trình độ đạo thuật nhất định.]

[Ghi chú: Hô phong hoán vũ, vung đậu thành binh!]

Một kỹ năng.

Mặc dù chỉ năng lực bình thường cấp thấp nhất... nhưng xét đến việc Súng ngón tay của Lục Minh cũng chỉ là năng lực bình thường, nên thực sự có thể mong đợi sức mạnh của thứ này.

Tất nhiên, Lục Minh sẽ không tự dùng, hắn cũng không có thời gian để học bất kỳ nền tảng đạo thuật nào...

Nhưng đưa cho Tiểu Cao thì rất thích hợp - Tiểu Cao vừa nhận Vương Đồng Quang làm nghĩa phụ, có lẽ theo Vương Đồng Quang học một thời gian thì anh ta có thể có nền tảng để nắm được Thuật hô phong hoán vũ.

Xem qua một lượt những thứ thu được từ ván cược, nhìn chung Lục Minh vẫn khá hài lòng.

Đúng lúc này, Mạnh Phiền Chu lên tiếng.

"Còn một vấn đề nữa."

"Thư Sinh."

Nói xong, Mạnh Phiền Chu hơi do dự rồi lại nói: "Không biết cậu có thấy ánh mắt của Thư Sinh không... như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy."

Lục Minh gật đầu: "Đúng như dự đoán."

Hai lần Dạ Yến, Lục Minh đã đắc tội với Thư Sinh đến nơi đến chốn, anh ta muốn giết chết Lục Minh cũng là hợp tình hợp lý.

Mạnh Phiền Chu lại nói: "Thư Sinh chưa từng ra tay, cho nên không ai biết anh ta có thủ đoạn gì. Lần này cậu đắc tội với Thư Sinh, e là nguy hiểm không nhỏ."