Chương 873 Khoảnh khắc săn giết (Hai) 2
Tuy thực lực của Thánh Quang không so được với Không Gian nhưng hai lần tấn công này, Lục Minh không có sự phối hợp của Long Nhương và Ác Phệ. Ngay cả khi Lục Minh tìm đúng hạch tâm Tà thần của Thánh Quang, hai lần tấn công cũng không thể giết chết Thánh Quang.
Tuy nhiên...
Lục Minh còn có hậu chiêu.
Súng Truyền tống!
Sau khi có được pháp tắc Không Gian, sức mạnh của đặc tính súng Truyền tống đã tăng lên một bậc! Lúc này, hạch tâm Tà thần của Thánh Quang đã bị tổn thương, cộng thêm việc ông ta bị sức mạnh U Minh hành hạ đến chết đi sống lại, khi sức mạnh Truyền tống ập đến, Thánh Quang thậm chí không có cơ hội phản kháng, vậy mà lại bị kéo thẳng vào quỷ vực của Lục Minh!
Ánh sáng và bóng tối, trong nháy mắt thay đổi.
Thánh Quang choáng váng trong thoáng chốc, rồi thấy Lục Minh xuất hiện bên cạnh mình.
Ông ta há miệng, chưa kịp mở lời thì Parra, Ảnh Tử, Không Gian đã xông lên, phát huy tối đa lợi thế về số lượng!
Lục Minh kịp thời chém thêm một đòn.
Chỉ trong chớp mắt, trong Quỷ vực. Mãnh quỷ trấn, vị Tà thần thứ hai đã tử nạn tại đây!
⚝ ✽ ⚝
Các Tà thần của giáo phái U Năng hoảng sợ.
Hoàn toàn hoảng sợ.
Trên chiến trường có một kẻ địch vô hình, đang coi họ như con mồi.
Đầu tiên là Không Gian - đây là Tà thần cấp trung.
Tiếp theo là Thánh Quang - đây là cường giả trong số các Tà thần cấp thấp.
Không Gian bị tập kích, tạm thời không bàn đến nhưng Thánh Quang đang đứng giữa vị trí trung tâm của đội hình, nhưng ngay cả như vậy, Thánh Quang vẫn trúng một đòn tấn công không biết từ đâu, bị thương nặng rồi lại bị mang đi, nghĩ đến kết cục hẳn là dữ nhiều lành ít.
Hai anh em Lôi Đình và Phong Bạo nhìn nhau, dứt khoát nói.
"Chúng tôi không muốn trở thành vật hiến tế, các vị, xin lỗi, chúng tôi đi trước một bước!"
Nói xong, Lôi Đình và Phong Bạo gào thét, nhân lúc Liệt Diễm đang đứng chắn đầu, hai vị Tà thần cấp thấp dứt khoát bỏ chạy, chỉ để lại những người khác chửi rủa.
"Tôi cũng rút lui."
Ám Ảnh am hiểu phương diện ẩn nấp và chạy trốn nhất, vừa chào hỏi xong, Ám Ảnh đã trốn biệt tăm biệt tích.
Đấu Sĩ và Ma Pháp ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Đấu Sĩ vẫn tràn đấy chiến ý – Đấu Sĩ dũng cảm không sợ khó khăn.
Ma Pháp thì muốn chạy... nhưng anh ta hiểu rằng mình mới là quả hồng mềm nhất ở đây, không có đồng đội bảo vệ, anh ta có muốn chạy cũng không chạy xa được.
Tám vị thần ban đầu, trong chớp mắt chỉ còn lại ba vị. Hai chết ba chạy, có thể nói là thảm bại.
Thấy cảnh này, Sí Liệt kích động!
"Đều là của chúng ta!"
"Giết sạch! Còn người phụ nữ này, ta muốn!"
Sí Liệt chăm chú nhìn Liệt Diễm không rời.
Ác Phệ cũng đến trợ trận.
Nhưng Long Nhương lại biến mất không dấu vết.
⚝ ✽ ⚝
Ngọn núi nơi Lục Minh đứng.
Sau khi xử lý xong Thánh Quang, Lục Minh giải trừ quỷ vực.
Sau đó thấy, người đàn ông tóc đen mắt vàng, khoảng ba mươi tuổi, đang đứng cách mình không xa, mở miệng mỉm cười.
Lục Minh khẽ thở dài: "Ta biết không thể giấu được ngươi."
Long Nhương.
Người đứng đầu Ngũ tinh tướng của Đế quốc.
Vừa rồi, Lục Minh thoáng dò xét Long Nhương, lập tức khiến Long Nhương cảnh giác, sau đó Lục Minh lại ra tay với Thánh Quang. Không biết Long Nhương phát hiện ra điều bất thường từ đâu, nhưng anh ta thực sự đã xác định được vị trí của Lục Minh.
Long Nhương cười nói: "Bí mật không thể nói..."
Lục Minh: "..."
Được rồi, suýt nữa đã quên một chuyện.
Bí mật không thể nói, là vật Chính Nghĩa ban cho Parra... còn Long Nhương, mối quan hệ của anh ta với Chính Nghĩa rất không bình thường - trong Đế quốc có tin đồn rằng Long Nhương là con riêng của Chính Nghĩa...
Nói tóm lại, Long Nhương thực sự có thể nhận ra Bí mật không thể nói.
Lục Minh khẽ gật đầu, sau đó nói tiếp.
"Vậy thì sao?"
"Chỉ đến xem ta thôi à? Hay là muốn ra tay với ta?"
"Nhưng nếu ngươi muốn ra tay với ta... ừm, ta thấy tạm thời chúng ta không cần phải ra tay."
Nói xong, Lục Minh chỉ tay xuống đám người Liệt Diễm, Sí Liệt ở phía dưới.
"Năm người còn lại, ba người là người của giáo phái U Năng, kẻ thù của ngươi, hai người là ma vật Thâm uyên, chết hay sống đều không quan trọng..."
"Thay vì đánh nhau, tại sao chúng ta không hợp tác, giữ lại mạng sống của năm vị Tà thần này, đối với ngươi, làm như vậy sẽ khiến sức mạnh giáo phái U Năng bị suy giảm, đối với ta, ta giết chúng có thể nhận được lợi ích, ngươi thấy thế nào?"
Lục Minh còn dám bàn bạc hợp tác...
Long Nhương không khỏi há hốc mồm, hơi dở khóc dở cười.
Suy nghĩ một lúc, Long Nhương thở dài.
Anh ta u uất nói: "Ngươi có hiểu rõ thân phận địa vị của mình không?"
Lục Minh không khỏi nheo mắt lại.
⚝ ✽ ⚝
Bên hông.
Sấm chớp và gió lốc cuồng bạo đột ngột ập đến!
Lục Minh hơi nghiêng người né tránh đòn tấn công, liền thấy hai anh em Lôi Đình và Phong Bạo đang lơ lửng không xa, nhìn chằm chằm Lục Minh.
Ám Ảnh dưới chân hai vị thần nhúc nhích.
Ám Ảnh đã vào đúng vị trí.
Điều này khiến Lục Minh thở dài.
Hắn nói với Long Nhương: "Ngươi có ý gì?"
Lôi Đình mở miệng, nói lời điên cuồng.
"Ý là, ngươi chỉ là một con mồi, vậy mà dám đặt mình vào vị trí của thợ săn! Không giết ngươi, thật là làm nhục danh hiệu Tà thần của chúng ta!"
Lục Minh liếc nhìn ông ta, lười để ý đến.
Ông ta chỉ nhìn Long Nhương, một lúc sau, Long Nhương lên tiếng.