← Quay lại trang sách

Chương 887 Thành phố Phát Triển 1

Trên đỉnh núi, dòng năng lượng hỗn loạn vẫn chưa thể lắng xuống - hậu quả của cuộc chiến với Tà thần không dễ gì mà tiêu tan.

Nhưng đối với Chính Nghĩa, những dấu vết này đều là nguồn thông tin của anh ta.

Không biết gì cả là một điều rất đáng sợ, ngay cả một cường giả siêu việt như Chính Nghĩa cũng sẽ thận trọng tuân thủ một số logic cơ bản, hành động sẽ không tùy tiện, kinh nghiệm thậm chí sẽ khiến anh ta trở nên điềm tĩnh hơn và ít sơ hở hơn.

Sau lưng Chính Nghĩa, đám người Nghị Hiệp bám sát theo sau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không nói một lời.

Nhưng trên thực tế, trong lòng bọn họ đều cùng có một linh cảm - Chính Nghĩa rất tức giận.

Và, Long Nhương, rất có khả năng đã xong đời rồi...

Nếu không, Chính Nghĩa đã vào cuộc, Long Nhương không có lý do gì không đến nghênh đón.

Ánh sáng vàng kim tỏa ra từ đôi mắt của Chính Nghĩa.

Vì vậy, dòng năng lượng hỗn loạn điên cuồng trên chiến trường nhanh chóng lắng xuống, chúng liên tục sắp xếp, tổ hợp như những người lính được huấn luyện bài bản, biến thành một khung quang ảnh, tái hiện lại mọi thứ vừa xảy ra trước mắt Chính Nghĩa.

"Đầu tiên là ám sát, Lục Minh ẩn núp ở đây, dùng tay làm súng..."

Chậm rãi bước đến bên thân hình Lục Minh, ánh mắt Chính Nghĩa sáng rực.

Rất nhanh, Súng ngón tay kích hoạt, Không Gian và Thánh Quang lần lượt tử vong.

"Đòn này có sức sát thương rất mạnh, ngay cả ta, nếi chỉ dựa vào khả năng phòng ngự của thân thể, e rằng cũng sẽ bị phá vỡ. Hơn nữa, đặc tính của năng lực này thật đáng sợ... Ừm, một chiến kỹ rất tốt."

Có thể phá vỡ phòng ngự của Chính Nghĩa...

Tất nhiên, đây là khi Chính Nghĩa không sử dụng năng lượng, không sử dụng thần danh, thậm chí không sử dụng vũ khí, chỉ thả lỏng phòng ngự như một bia ngắm bị đánh.

Nhưng dù vậy, sức sát thương của Súng ngón tay vẫn rất đáng kể.

Hình ảnh nhanh chóng chuyển động, rất nhanh, đã chuyển đến thời điểm Lục Minh và Long Nhương gặp nhau.

Nhìn chằm chằm vào khẩu hình của Long Nhương, xem lại những lời Long Nhương nói với Lục Minh, Chính Nghĩa vô thức nắm chặt tay.

"Tên ngu xuẩn này... tên ngu xuẩn này!"

"Đã cuồng vọng vô tri lại còn thích đao to búa lớn! Hợp tác chia chác!? Người có liên quan với Thần tối cao dễ xử lý như vậy sao!?"

Nguồn gốc cơn thịnh nộ của Chính Nghĩa nằm ở Long Nhương.

Nghĩ đến đại tướng mình đã dày công bồi dưỡng, lúc này lại thể hiện sự ngu ngốc thiểu năng như thế, thực sự khiến Chính Nghĩa tức đến mức máu toàn thân chảy ngược, suýt chút nữa thì tự làm mình nghẹt thở.

Nhưng một chút nghi hoặc vẫn quanh quẩn trong lòng anh ta.

Long Nhương, không dễ giết!

Súng ngón tay kia trông có vẻ đáng sợ, nhưng nếu nói chỉ có thứ này mà giết được Long Nhương thì quả thực là chuyện hoang đường.

"Vậy thì, rốt cuộc ngươi chết như thế nào?"

Ý nghĩ vừa động, hình ảnh lại tiếp tục chuyển động.

Vì vậy, từng khung cảnh trên chiến trường đều lọt vào mắt Chính Nghĩa.

Có cảnh Lục Minh mở quỷ vực, cưỡng ép trói buộc năm vị thần.

Thậm chí còn có hình ảnh Chúa tể chân thân của Lục Minh hành động trong quỷ vực.

Có cảnh Lục Minh dẫn theo năm vị thần vây giết Long Nhương, khoảnh khắc thân thể Long Nhương nổ tung, bị Lục Minh kéo vào Quỷ Vực.

Có cảnh quỷ vực biến mất khi Long Nhương chưa kịp hồi phục vết thương - dường như tên này lại bị đưa đến một nơi nào đó không rõ.

- Đúng vậy, Chính Nghĩa đã nhìn thấu Quỷ vực. Mãnh quỷ trấn nhưng lại không nhìn thấy Mãnh quỷ trấn thực sự.

Nhưng chỉ vài phút sau khi Long Nhương bị đưa đi.

Lục Minh lại xuất hiện một lần nữa.

Long Nhương đứng yên bên cạnh hắn, như một tên nô lệ.

Lục Minh dẫn theo Long Nhương, bắt đầu kết thúc trận chiến.

Liệt Diễm, Sí Liệt, Ác Phệ, không một ai chạy thoát.

Tuy nhiên, nếu như giai đoạn chiến đấu ban đầu vẫn còn tạm được, thì giai đoạn sau của trận chiến này đã hoàn toàn trở thành cuộc nghiền ép đơn phương của Lục Minh đối với kẻ địch.

Sau lưng Chính Nghĩa, nhìn thấy những cảnh tượng này, đám người Viêm Định Nhất không khỏi kinh ngạc.

"Đây là... quái vật!?"

Viêm Định Nhất thay đổi dáng vẻ uể oải thường ngày, kinh ngạc mở miệng nói.

Nạp Đinh thở dài một tiếng: "Tốc độ trưởng thành quá nhanh.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Lúc đầu, khi Lục Minh giết Không Gian, trông hắn vẫn có vẻ không mạnh lắm - ít nhất hắn không dám đối đầu trực diện với các Tà thần của giáo phái U Năng, chỉ có thể âm thầm đánh lén."

"Nhưng người bị hắn giết có thể bị chuyển hóa thành nô lệ của hắn, thậm chí còn có thể sử dụng và chia sẻ quy tắc thần danh của người bị giết... Đối với hắn, chiến đấu chính là con đường tu luyện tốt nhất."

Những người có thể trưởng thành trong chiến đấu, bình thường đều được gọi là thiên tài.

Nhưng Lục Minh không giống thiên tài... hắn giống như một hack...

Đâu có ai giết người mà mạnh hơn được?

Tốc độ này của ngươi nhanh hơn thiên tài gấp mấy nghìn lần rồi?

Dù sao thì cả đời này, Nạp Đinh cũng chưa từng gặp ai như vậy.

Nghị Hiệp cũng lên tiếng: "Thực ra có một điểm rất kỳ lạ, không biết các ngươi có nhận ra không."

"Lục Minh kéo năm Tà thần vào quỷ vực, sau đó xuất hiện một gã khổng lồ trông giống hệt Lục Minh. Còn gã khổng lồ đó..."

Nói đến đây, Nghị Hiệp xoa cằm, im lặng không nói.

Mãi đến mười giây sau, Nghị Hiệp mới lẩm bẩm: "Chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy áp lực rất lớn... Ta luôn cảm thấy gã khổng lồ đó không bình thường, Đấu Sĩ đối mặt với hắn, thậm chí còn không thể phản kháng..."

Đấu Sĩ, đối thủ cũ.

Tên này không có nhiều bản lĩnh, nhưng ý chí chiến đấu thì thực sự mạnh mẽ - Thậm chí, ông ta còn từng giơ kiếm đối đầu với Chính Nghĩa, mặc dù bị Chính Nghĩa tát một cái đến mức nửa sống nửa chết, nhưng cũng đủ chứng minh sự dũng cảm và võ dũng của Đấu Sĩ rồi.

Muốn khiến loại người này từ bỏ ý chí phản kháng... về cơ bản là không thể.

Không thể nói rằng Lục Minh còn mạnh hơn cả Chính Nghĩa được chứ? Vô lý.

"Con đường chân thần."

Một giọng nói kỳ lạ đột nhiên vang lên trong tai Nghị Hiệp.

Nghị Hiệp ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Chính Nghĩa u ám, dường như đang suy nghĩ.

Một lát sau, Chính Nghĩa lại nói.

"Đúng vậy, con đường chân thần."

Nói xong, Chính Nghĩa không nói gì nữa – Anh ta không giải thích, con đường chân thần là gì, chỉ là đôi mày ngày càng nhíu chặt.

'Người thứ hai... Lục Minh đã trở thành người thứ hai!?'

'Làm sao hắn có thể tìm ra con đường này! Tìm ra con đường chỉ tồn tại trong truyền thuyết này?'

'Lục Hải Phong... Hi Vọng... thế hệ trước...'

'Lục Hải Phong đã mang Hi Vọng ra khỏi Thần tối cao, liệu ông ta còn nhận được tin tức của vị kia từ phía đó không, vì vậy mới thiết kế con đường này cho con trai mình?'

Quay đầu lại, nhìn về phía bóng hình của Lục Minh, Chính Nghĩa giãn mày.

"Người săn thần, kẻ thù chung của thần, nguồn gốc của tai họa và biến đổi..."

"Ha."

Quay đầu nhìn về phía đám ngươi Viêm Định, Chính Nghĩa lại nói.

"Lục Minh không quan trọng, mặc dù các ngươi đều đã thấy thực lực của hắn, nhưng ta khẳng định, hắn không quan trọng!"

"Bởi vì, ta sẽ đích thân giải quyết hắn!"

"Còn nhiệm vụ của các ngươi chỉ có một!"

"Chiếm lĩnh thế giới này!"

Ba người Nghị Hiệp lập tức hành lễ: "Rõ!"

Nhưng trên mặt lại có vẻ nghi hoặc.

Họ không hiểu, ý nghĩa của việc chiếm lĩnh thế giới phó bản này rốt cuộc là gì...

Thấy vậy, Chính Nghĩa nói.

"Thế giới này rất đặc biệt, cũng rất kỳ lạ. Những gì các ngươi nhìn thấy, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Ta có lý do để tin, thậm chí có bằng chứng chứng minh, Phồn Dục và Thao túng giả đã thực hiện một số điều khủng khiếp và có ảnh hưởng sâu rộng lên thế giới này. Tóm lại, sau khi vào đây ta mới phát hiện, nơi này có vấn đề rất lớn."

"Viêm Định Nhất, tiếp tục triệu hồi thêm nhiều chiến binh, nhiều quân đoàn vào đây, nếu ít quá, e rằng sẽ có nguy cơ chiến bại."

"Về phần những tồn tại từ Tà thần cấp trung trở lên, ta sẽ giải quyết, các ngươi không cần quan tâm."

Chỉ tiếc là, Long Nhương không còn nữa...

Nếu không, Chính Nghĩa chỉ cần để mắt đến Tà thần cấp cao - tức là Phồn Dục, chứ không cần như bây giờ, phải để ý đến cả Tà thần cấp trung

"Vậy thì, hành động đi."

Đế quốc Chính Nghĩa có quy trình về cách chiếm lĩnh một thế giới, căn bản không cần Chính Nghĩa ban hành bất kỳ chỉ thị nào, Tinh Vân sẽ giải quyết mọi chuyện.

Điều này có nghĩa là, Chính Nghĩa, hoàng đế của đế chế này, lúc này đã rảnh tay để giải quyết vấn đề Lục Minh, thậm chí là Phồn Dục.