Chương 900 Con đường cũ và con đường mới 1
Quả thật, đám người Sơn vương Lâm Vũ đã chuẩn bị từ sớm.
Hoặc có thể nói, Phồn Dục đã chuẩn bị từ sớm - không chỉ chuẩn bị từ sớm, mà còn chuẩn bị rất đầy đủ!
Ván cờ này thực ra đã bắt đầu từ ngày hệ thống phó bản toàn cầu mở ra.
Trước đó, Phồn Dục đã rải tro cốt trong phó bản, mục đích để thu hút Ảnh Tử cắn câu - Ảnh Tử dưới cấp độ Tà thần sẽ không phát hiện ra cái bẫy nhỏ trong tro cốt, mà nếu Ảnh Tử muốn trở nên mạnh hơn, thì tro cốt lại là một mắt xích không thể thiếu!
Và một khi Ảnh Tử hấp thụ tro cốt, anh ta sẽ bị Phồn Dục đánh dấu - ban đầu, Lục Minh cho rằng phải đợi đến khi phó bản nổ tung, Phồn Dục vào cuộc thì dấu hiệu này mới có tác dụng.
Nhưng những chuyện sau đó cho Lục Minh biết, Phồn Dục căn bản không muốn đợi đến lúc đó.
Cô ta cướp đoạt thần danh Tử Vong, buộc Lục Minh và Ảnh Tử phải đến tìm cô ta, và một khi bước vào phó bản này, những chiếc bẫy đặt trước đó sẽ có hiệu lực - Phồn Dục có thể trực tiếp khóa chặt vị trí của Ảnh Tử!
Đây là những gì Lục Minh biết.
Còn bây giờ, cảnh tượng bày ra trước mắt lại cho Lục Minh biết nhiều hơn thế.
Tro cốt đó còn có những vấn đề khác mà Lục Minh và Ảnh Tử không nhìn ra - ví dụ như, Ảnh Tử bị lọ thủy tinh hút thẳng vào.
Rất có thể đây chính là bẫy ẩn của việc hấp thụ tro cốt trước đó.
Và để đối phó với hắn và Ảnh Tử, thậm chí Phồn Dục còn không cần phải ra tay quá mạnh - ba Tô sinh giả Tà thần cấp trung đã có thể giải quyết Ảnh Tử gọn gàng sạch sẽ…
Tất nhiên, lực lượng này không thể giải quyết được Lục Minh hiện tại.
Nhưng cô ta cũng không định giải quyết Lục Minh ngay bây giờ.
Trước đó, khi bước vào bệnh viện phụ sản, thứ đầu Lục Minh xem xét là đường rút lui.
Kết quả là không có đường rút lui.
Lối vào là bệnh viện phụ sản, nhưng lối ra của nơi này hẳn đã bị Phồn Dục giấu trong tòa thành khổng lồ kia.
Hơn nữa, lối ra đó chắc chắn sẽ vô cùng bí mật và có cường giả canh giữ.
Nói cách khác, nơi này có thể vào nhưng không thể ra.
Cho nên...
Phồn Dục đã nhốt Lục Minh ở đây, vậy thì cần gì phải vội giải quyết Lục Minh - giải quyết xong Chính Nghĩa rồi đến lượt ngươi, dù sao ngươi cũng không thể ra ngoài được, sao ta phải vội?
Chỉ trong vài nhịp thở, Thiết cát giả Maslow đã biến mất không còn dấu vết.
Hơn nữa, Lục Minh có thể cảm nhận được, mối liên hệ giữa mình và Ảnh Tử đã bị cắt đứt.
Cộng thêm việc ở đây gần như không thể phóng nhận thức ra ngoài, điều này khiến Lục Minh không thể truy tìm vị trí của Ảnh Tử.
Vừa mới bước vào đại bản doanh của Phồn Dục, Ảnh Tử gần như bị Phồn Dục khua chiêng gióng trống bắt cóc.
Đòn phủ đầu này thực sự đã giáng một đòn đả kích vào ý chí chiến đấu của Lục Minh.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Minh đã nhìn về phía hai người còn lại.
Sơn vương Lâm Vũ và Tinh hồng chi ảnh Lạc Đặc.
Từ từ nheo mắt lại, Lục Minh không nhịn được mà nhếch mép.
"Giết các ngươi trước để trút giận!"
Sơn Vương không mở miệng, ông ta cũng không còn sức mở miệng, chỉ có Tinh hồng chi ảnh Lạc Đặc cười nói: "Được thôi."
"Tùy ý ngươi."
"Hơn nữa ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ không chạy trốn."
Bởi vì tử vong chỉ là khởi đầu của tân sinh.
Cảnh tượng này khiến trái tim Lục Minh chìm xuống, chìm xuống tận đáy vực.
Bởi vì biểu hiện của Lạc Đặc đã chứng minh một suy đoán đáng sợ nhất.
Kẻ địch có thể sống lại.
Hơn nữa, cái giá phải trả sẽ không cao.
Điều này có nghĩa là, bản thân hắn sắp phải đối mặt với một trận chiến bất tận không bao giờ kết thúc - cho đến khi hắn chết.
Điều này khiến Lục Minh không khỏi suy nghĩ đến một chuyện khác.
Trong sân nhà của Phồn Dục, liệu Chính Nghĩa có thể làm gì được Phồn Dục không?
⚝ ✽ ⚝
Đi trong sương mù.
Sắc mặt Chính Nghĩa dần trở nên nặng nề.
Bởi vì, nhận thức mạnh mẽ, khiến Chính Nghĩa nhận ra, trong sương mù, dường như có vài tồn tại cùng cấp bậc, đang tiến đến gần mình.
Nhớ lại ba Tà thần anh ta vừa giao thủ, Cường Quyền, Thẩm Phán, Luật Pháp, trong lòng Chính Nghĩa đã có phỏng đoán mơ hồ về năng lực mới của Phồn Dục.
Đánh thức lại những Tà thần cấp cao từng bị tiêu diệt, rồi biến chúng thành nô lệ của mình?
Đại khái là như vậy.
So với việc giết người để nô dịch của Lục Minh thì thủ đoạn này của Phồn Dục có vẻ cao cấp hơn.
Đáng sợ?
Tất nhiên là đáng sợ.
Mạnh mẽ?
Tất nhiên là mạnh mẽ!
Mặc dù vốn không thể dùng lẽ thường để suy xét Tà thần cấp cao, nhưng thấy thế nào thì thủ đoạn của Phồn Dục cũng có vẻ quá ghê gớm…
Phía trước, tiếng bước chân dần vang lên.
Nơi sâu nhất trong sương mù, tám bóng người chậm rãi đi tới, chặn đường Chính Nghĩa ở chính giữa.
Ngay phía trước, thân hình ghê tởm của Phồn Dục đi đầu.
Đứng cách Chính Nghĩa không xa, Phồn Dục chủ động xua tan sương mù, đối mặt với Chính Nghĩa.
Ba khuôn mặt khác nhau, đồng thời nở nụ cười.
"Chính Nghĩa các hạ, không bằng đánh giá thử Thuật luân hồi tân sinh của ta thử xem."
Thuật luân hồi tân sinh, cái tên Phồn Dục đặt cho năng lực mới của mình.
Nghe cũng khá hợp.
Liếc nhìn Phồn Dục, Chính Nghĩa lại quay đầu nhìn bảy Tà thần cấp cao khác đang vây quanh mình – anh ta không nhận ra mặt ai, hẳn đều là những lão quái vật đã tiêu vong từ lâu trong dòng sông lịch sử.
Nghĩ một lát, Chính Nghĩa gật đầu.
"Rất trâu bò."
Tất nhiên là rất trâu bò.