Chương 902 Con đường cũ và con đường mới 3
Nhìn hai vị Tà thần cấp trung đã chết, Lục Minh chỉ cảm thấy một một cơn tức không thể trút ra ngoài.
Hắn chưa từng đánh một trận nào ức chế như vậy!
Không hề có chút thu hoạch nào.
Đúng vậy, dù hắn có giết những Tô sinh giả này, nhưng chúng không thể bị chuyển hóa thành quỷ vật - Lục Minh có thể cảm nhận được, sức mạnh U Minh bị một sức mạnh kỳ lạ nào đó triệt tiêu, dẫn đến việc mất hiệu lực.
Hơn nữa, thái độ của kẻ địch cũng khiến Lục Minh không có chút cảm giác thành tựu nào - Bọn họ thực sự coi cái chết như về nhà... theo nghĩa đen.
Mở Mãnh quỷ trấn, thu hồi chúng quỷ thần vào Mãnh quỷ trấn.
Lục Minh nhìn về phía tòa thành hùng vĩ phía xa, một lát sau, hắn kiên định bước về phía đó.
⚝ ✽ ⚝
Trên đường đi, Lục Minh không thấy thêm Tô sinh giả nào đến bắt mình.
Chủ yếu là vì không xác định được vị trí của hắn.
Phồn Dục định vị Lục Minh dựa vào Ảnh Tử.
Mà lúc này, Ảnh Tử đã bị mang đi, cộng thêm trên người Lục Minh có Bí mật không thể nói + Kính râm không bắt mắt, điều này khiến Phồn Dục không thể tìm thấy Lục Minh.
Nói cách khác, nếu phát huy tinh thần AQ thì việc Ảnh Tử rời đi ngược lại có thể mang lại cho Lục Minh một số điểm tốt...
Tất nhiên, mọi chuyện không được tính như vậy, cũng không thể tính như vậy.
Hơn nữa, việc không thể xác định vị trí của Lục Minh cũng không ảnh hưởng gì đến Phồn Dục – Cô ta chỉ cần đảm bảo Lục Minh không thể rời khỏi Vùng đất Tử vong, tân sinh và luân hồi, còn việc bắt giữ, không cần vội vàng.
Rất nhanh, Lục Minh đã đi vào trong thành lớn.
Hắn có thể nhìn thấy dòng người trong thành đi lại, một cảnh tượng nhộn nhịp.
Trong hoàn cảnh không thể giải phóng nhận thức ra ngoài, Lục Minh không thể biết được thực lực của những người đi đường. Nhưng từ một số chi tiết, Lục Minh có cảm giác rằng, cư dân nơi này, mỗi một người đều là cường giả - ít nhất là cấp Thiên tai.
"Giống như một doanh trại."
"Sinh vật ở đây, đều là nguồn binh dự bị của Phồn Dục."
Mỗi người ở đây, đều do Phồn Dục tạo ra - Phồn Dục chính là chủ nhân và đấng sáng tạo của bọn họ.
Nếu như, Phồn Dục có thể đưa những người này đến thế giới thực...
Có thể tưởng tượng được, đó sẽ là một sức mạnh to lớn đến mức nào.
Trong lòng nảy ra ý nghĩ này, Lục Minh đột nhiên ngẩn người trong chốc lát.
Hắn đã mơ hồ nghĩ ra, thứ Phồn Dục còn thiếu, ý định thực sự của cô ta khi bắt Ảnh Tử là gì.
⚝ ✽ ⚝
Dưới lòng đất.
Cơ sở nghiên cứu bí mật của Phồn Dục.
Thiết cát giả Maslow cầm lấy chiếc lọ phong ấn Ảnh Tử, rất nhanh đã đến nơi sâu nhất của căn cứ nghiên cứu.
Mở cửa phòng nghiên cứu, ánh đèn sáng chói lọt vào mắt.
Nhìn trái nhìn phải, Maslow phát hiện Phồn Dục không có ở đó, bèn đến bên cái giếng ở giữa phòng, ông ta tìm thấy một ông lão tóc bạc trắng ở bên cạnh giếng.
Ông lão gầy gò, khuôn mặt đầy đốm đồi mồi - ông ta đã rất già.
Nhưng đôi mắt của ông ta không có vẻ già nua của người già, chúng sáng ngời và thấu suốt, trông rất có tinh thần.
Cho dù ông lão không phải Tà thần, Maslow vẫn rất kính trọng ông lão - bởi vì mỗi Tô sinh giả đều biết rõ, ý nghĩa của ông lão này đối với Phồn Dục, đối với của chính mình và những người khác.
"Vương lão, tôi đã mang Tử Vong đến."
Ông lão được gọi là Vương lão quay đầu lại, trước tiên ông ta mỉm cười với Maslow, sau đó nhìn vào chiếc lọ trong tay Maslow.
Trong lọ, sương mù đen ẩn hiện ngưng tụ thành khuôn mặt Ảnh Tử, hung dữ nhưng lại bất lực.
"Vất vả rồi."
Vương lão nói xong, lại nói tiếp.
"Lâm Vũ và Lạc Đặc..."
Maslow giành trả lời: "Tám chín phần mười là không thể quay lại được."
Thời gian, vào đúng lúc Lục Minh giết chết Lâm Vũ và Lạc Đặc.
Cái giếng trước mặt đột nhiên gợn sóng.
Vương lão và Maslow quay đầu lại, nhìn thấy trong giếng xuất hiện thêm hai điểm sáng cỡ trung.
"Thật sự đã chết. Nhưng Phồn Dục các hạ đã nói, lần này các người có công lớn, ngoài ba vị Thẩm Phán, Cường Quyền, Luật Pháp, nếu các người tử trận, cũng sẽ được ưu tiên hồi sinh."
"Tất nhiên, dù ông không chết nhưng tôi vẫn sẽ giữ lại cơ hội này cho ông."
Maslow lập tức cười gật đầu.
Ánh mắt chuyển sang cái giếng, có thể thấy những điểm sáng trong giếng chìm nổi, số lượng lên đến hàng trăm.
Trong đó một số điểm sáng ngời, một số lại im lìm.
Mà trong những điểm sáng lấp lánh, có ba điểm sáng lớn như quả nho, điểm sáng đại diện cho Lâm Vũ và Lạc Đặc thì có kích thước trung bình, khoảng bằng quả kỷ tử.
Không cần người khác giải thích cũng có thể biết được, mỗi điểm sáng trong giếng đại diện chi một Tà thần...
Maslow hít một hơi thật sâu.
Bởi vì mỗi lần nhìn thấy giếng Tô Sinh này, ông ta đều không khỏi kinh hãi trước sức mạnh vô song mà Phồn Dục các hạ nắm giữ.