Chương 948 Biệt ly 2
Nhưng không muốn thì có thể làm gì?
Bây giờ ở đây, đám người Lục Minh không có đường lui, Hi Vọng không đi theo Thảm Họa thì cũng sẽ đi theo Chính Nghĩa hoặc đi theo Thao túng giả - tóm lại, tám chín mười phần cậu ta sẽ không tiếp tục đi theo Lục Minh nữa.
Sự xuất hiện của Thảm Họa ngược lại giúp Lục Minh giải quyết một vấn đề lớn – Hắn ta đã cho đám người Lục Minh một con đường sống.
Nhưng, chính vì vậy, Ảnh Tử mới cảm thấy Thảm Họa này thật kỳ lạ...
Tại sao hắn ta phải thương lượng với Lục Minh?
Lục Minh có tư cách gì để Thảm Họa tỏ thái độ như vậy?
Nhớ lại cảm giác thân thiết kỳ lạ đột nhiên trào dâng vừa rồi, Lục Minh chỉ cảm thấy đầu óc rối như tơ vò – hắn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng hắn hiểu rằng, nhất định có điều gì đó đã thoát khỏi kế hoạch – vấn đè không phải ở kế hoạch của riêng Lục Minh, mà là kế hoạch Lục Hải Phong đã từng đặt ra.
Kế hoạch đó, từ đầu đến tận bây giờ, Lục Minh vẫn chưa hề biết tường tận!
"Cẩn thận, lão đại."
"Kế hoạch đó chắc chắn có vấn đề."
Giọng nói của Hi Vọng lặng lẽ truyền vào tai Lục Minh.
Nghe xong, Lục Minh gật đầu nhẹ đến mức khó nhận ra.
Ánh mắt liếc nhìn Ảnh Tử, trong lòng Lục Minh đột nhiên nảy sinh một nghi vấn.
Liệu Ảnh Tử có vấn đề không?
Một khi câu hỏi này sinh ra, rất khó để kìm nén nó lại.
Lục Minh nghĩ đến nhiều điều hơn.
Tại sao Ảnh Tử lại rất kháng cự việc trở thành cư dân của Mãnh quỷ trấn?
Tất nhiên, kháng cự là điều tất yếu, không ai muốn trở thành con rối của người khác, ngay cả khi đó là người thân của mình.
Nhưng, vừa rồi, cục diện đã trở nên tồi tệ đến cực điểm, mặc cho mọi người nghĩ nát óc cũng không tìm ra được đường sống, dù đã đến nước này, điều hàng đầu Ảnh Tử quan tâm vẫn là "Tôi có thể nhờ vào giếng Tô Sinh để trở lại thời kỳ đỉnh cao", chứ không phải là "Tôi dung nhập vào Mãnh quỷ trấn để trôn trôn Phồn Dục", điều này thật kỳ lạ...
Làm áo cưới cho kẻ thù, đây là hành động ngu xuẩn nhất, theo hiểu biết của Lục Minh về Ảnh Tử, cá chết lưới rách mới là điều Ảnh Tử sẽ làm...
Nhưng lại nghĩ đến sự giúp đỡ của Ảnh Tử với hắn từ trước đến giờ…
Không biết từ lúc nào, đôi mắt của Lục Minh đã trở nên mơ hồ.
Cho đến khi "ầm ầm” một tiếng.
Căn cứ rung chuyển dữ dội!
⚝ ✽ ⚝
Khi Thảm Họa nói ra câu "Đợi tôi vài phút" này, thì ngay giây tiếp theo, hắn ta đã xuất hiện lại bên ngoài, đứng bên cạnh Thao túng giả.
Hơi thở to lớn lóe lên trong nháy mắt.
Cảm giác nguy cơ không gì sánh bằng, kích thích Thao túng giả dựng tóc gáy!
Vô số xiềng xích điên cuồng múa may, vung về phía Thảm Họa vừa mới lộ đầu, nhưng sau khi một chữ "Định" rơi xuống, tất cả đều trở thành vô ích!
Đúng vậy, chỉ là một chữ “Định”.
Khi chữ “Định” phát ra từ miệng Thảm Họa, toàn bộ không gian như đông cứng lại.
Không rõ đây là năng lực hệ không gian hay năng lực hệ thời gian.
Chỉ có thể thấy, toàn bộ thế giới, tất cả đều dừng lại, chỉ có Thảm Họa có thể tự do hành động.
Quay đầu, nhìn đám người Thao túng giả, Phồn Dục, Chính Nghĩa. Trên khuôn mặt thanh tú của Thảm Họa, từ từ nở một nụ cười.
"Nên dùng phương pháp gì để xử lý các ngươi đây..."
"Ừm, trí nhớ vẫn rất hỗn loạn, có nhiều chiêu thức ta không nhớ lắm."
"Nhưng ta nghĩ, chiêu Thiên nhân ngũ suy này, hẳn sẽ rất hợp với các ngươi."
Vừa nói, Thảm Họa vừa đưa tay ra.
Năng lượng màu xám chết chóc, nhanh chóng ngưng tụ trong tay hắn ta, cuối cùng chuyển hóa thành một quả cầu năng lượng cỡ quả bóng bàn.
"Đây là của ngươi."
Quả cầu năng lượng đầu tiên, bị Thảm Họa đánh vào trong cơ thể Chính Nghĩa.
"Đây là của ngươi."
Lại ngưng tụ ra quả cầu năng lượng thứ hai, đánh vào trong cơ thể Phồn Dục.
"Cuối cùng là ngươi."
Quả cầu năng lượng thứ ba cuối cùng được ngưng tụ ra, bị Thảm Họa đánh vào trong cơ thể Thao túng giả.
"Khai!"
Vì vậy, thời gian lại tiếp tục lưu chuyển.
Nhưng nỗi kinh hoàng khổng lồ không thể diễn tả bằng lời, đã giáng xuống đỉnh đầu ba vị thần!
Đám Tà thần Thao túng giả dường như không nhận ra thời gian vừa rồi bị đóng băng, bọn họ vẫn duy trì động tác tấn công.
Nhưng khi thời gian tiếp tục lưu chuyển một lần nữa, sắc mặt của Thao túng giả đột nhiên thay đổi!
Bởi vì anh ta nhận ra, cơ thể của anh ta, bắt đầu tan rã.
Linh hồn của anh ta, bắt đầu phân rã.
Ngay cả hạch tâm Tà thần của anh ta, cũng từ từ vỡ vụn, những hạt bụi tách ra khỏi hạch tâm Tà thần, tan biến trong không trung.
Giọng nói du dương của Thảm Họa vang lên.
"Thiên nhân ngũ suy, đại chiêu cuối cùng trong năng lực truyền thừa của Thảm Họa."
"Đệ nhất suy, nhắm vào thể xác."
Giọng nói rơi xuống, tốc độ tan rã của huyết nhục của đám Tà thần Thao túng giả bắt đầu tăng tốc!
Từng tảng thịt lớn rơi ra khỏi thân thể của bọn họ, để lộ xương trắng bên dưới – hơn nữa đây không chỉ đơn giản là sự bóc tách, mỗi khi có một tảng thịt rơi ra, ba vị Tà thần đều cảm thấy có thứ gì đó thực sự quý giá hoàn toàn rời xa mình cùng với mảng thịt rơi ra!
Đó là bản nguyên sinh mệnh của họ!
"Đệ nhị suy, nhắm vào linh hồn!"
Sự phân rã của linh hồn dẫn đến sự thiếu hụt trí nhớ và thần trí mơ hồ không rõ ràng.
Sự thay đổi này, có hiệu quả cực nhanh!
Thao túng giả hoang mang không biết phải làm gì, dường như đã quên rằng, anh ta hiện đang trong trận chiến.
Chính Nghĩa lao đầu về phía trước, trực tiếp mở trạng thái Chính Nghĩa tất thắng, hoàn toàn không để ý đến thân thể rách nát của mình.
Còn Phồn Dục, kẻ đáng lẽ phải hỗ trợ Chính Nghĩa, lúc này lại hoàn toàn quên mất vị trí của mình, cô ta theo sát Chính Nghĩa lao thẳng về phía trước, dường như đã hoàn toàn bị tên đầu sắt này đồng hóa.
"Đệ tam suy, nhắm vào năng lực..."
"Phá!"
Tiếng gầm giận dữ điên cuồng, cắt ngang lời nói của Thảm Họa.
Có thể thấy, khoảnh khắc này, những sợi xích sau lưng Thao túng giả điên cuồng chấn động, cùng với tiếng đứt gãy “rắc rắc”, vô số sợi xích vỡ tan biến mất, nhưng sau đó, có một năng lượng kỳ lạ tràn ra từ vết đứt gãy của sợi xích.