← Quay lại trang sách

Chương 969 Vồ hụt 2

Tất nhiên Lục Minh có thể chạy thoát, thực lực của hắn mạnh hơn Nghị Hiệp rất nhiều.

Còn về Nghị Hiệp...

"Luôn có người phải trả giá cho sai lầm về thông tin."

Trong loa phóng thanh của máy bay, truyền đến giọng nói hơi tức giận của Tinh Vân truyền đến: "Thông tin của ta không có sai sót gì cả.”

“Ngươi chắc chứ? Ngươi có thể khẳng định chắc chắn 100% không?”

Tinh Vân không nói gì nữa...

Nghị Hiệp bất đắc dĩ phải nói đỡ: "Được rồi, tôi sẵn sàng chấp nhận trả giá cho sai lầm của bà xã tôi."

Hai chữ bà xã này dường như đã xoa dịu Tinh Vân, Lục Minh cũng không tiện nói gì thêm.

Liếc nhìn Nghị Hiệp một cách kỳ lạ, Lục Minh tiếp tục nói.

"Còn nếu chúng ta lấy kho báu của Chính Nghĩa mà Chính Nghĩa vẫn không xuất hiện thì có nghĩa là tình trạng của Chính Nghĩa không đủ để đối mặt với chúng ta."

Nói rồi, Lục Minh trượt ngón tay từ điểm xanh sang điểm đỏ.

"Vậy thì bước tiếp theo chúng ta cần làm là tìm Chính Nghĩa, rồi giết anh ta.”

Kế hoạch đơn giản và thô bạo.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong cấp độ Tà thần này thì thực ra hầu hết các kế hoạch đều đơn giản và thô bạo.

Có thực lực, không cần kế hoạch cũng có thể thành công.

Không có thực lực, dù có tính toán đến trời sập thì cũng chỉ là số phận bị người ta vỗ một cái là chết.

"Tất nhiên, trước khi vào kho báu bí mật, chúng ta vẫn cần phải hành động thận trọng, cố gắng không đánh rắn động cỏ."

Lục Minh nói xong, Nghị Hiệp liền phụ họa: "Cái này tôi cũng hiểu... Nếu Chính Nghĩa ổn định vết thương, có thể phát huy được phần lớn thực lực thì cậu đột nhập vào kho báu bí mật, cho dù không giết được Chính Nghĩa cũng sẽ có một số thu hoạch. Còn nếu vết thương của Chính Nghĩa không mấy khả quan thì hành động thận trọng có thể ngăn Chính Nghĩa nhận được tin tức trước, chạy trốn trước một bước."

Nghị Hiệp quả là người hiểu chuyện, ông ta đã nói trúng tim đen của Lục Minh.

Lục Minh cũng không có gì phải ngượng ngùng, ăn không hết thì mang về là bản tính của người chơi.

Hắn lại lên tiếng: "Vậy thì Tinh Vân, nội ứng trong cung điện đã chuẩn bị xong chưa?"

Trong loa phóng thanh lại vang lên giọng nói của Tinh Vân: "Tất nhiên là chuẩn bị xong rồi, hai người cứ đi, còn lại ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho hai người."

⚝ ✽ ⚝

Tinh Vân thực sự có năng lực - nếu không có năng lực, cô ta cũng không thể được Chính Nghĩa coi trọng, càng không thể chống đỡ được một gánh nặng lớn như quân đội kháng chiến.

Máy bay dừng lại ở rìa Garonaduo, có xe bay đến đón Lục Minh và Nghị Hiệp đến cung điện, thuận lợi vượt qua một vài tuyến cảnh giới, đến cửa bên của cung điện, Lục Minh và Nghị Hiệp xuống xe, liền thấy cửa bên của cung điện đã mở từ lâu.

Có một người mặc áo giáp, hẳn là người bảo vệ cung điện, đã đợi ở cửa từ lâu.

Gặp Lục Minh và Nghị Hiệp, người này cũng không nói gì, chỉ lấy ra hai bộ áo giáp chế thức, ném trước mặt Lục Minh và Nghị Hiệp.

Làm xong những việc này, người này quay đầu bỏ đi.

Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Tinh Vân.

“Ta đã nhập bản đồ phòng thủ của cung điện và thời gian tuần tra vào hệ thống thông minh trong áo giáp, theo chỉ dẫn của ta, hai người chắc chắn có thể đến được vị trí kho báu mà không làm kinh động đến đội tuần tra."

"Đồng thời, ta đã sửa đổi hệ thống nhận dạng khuôn mặt trong cung điện, miễn là hai người không để lộ khí tức thì cũng không cần lo lắng làm kinh động đến hệ thống cảnh báo trong cung điện."

"Tất nhiên, ta không kích hoạt được cánh cửa kho báu, chỉ có thể phá vỡ bằng vũ lực. Nhưng bản thân điều này cũng là một phần trong kế hoạch của Lục Minh tiên sinh.”

Tinh Vân đã làm được nhiều như vậy, đã đủ rồi.

Mặc áo giáp, bước vào cung điện.

Bên trong mặt nạ áo giáp, tự động hiện ra bản đồ liên quan và động thái của nhân viên bảo vệ.

⚝ ✽ ⚝

Bên trong cung điện Chính Nghĩa, lực lượng bảo vệ dày đặc, hoàn toàn giải thích được thế nào là bên ngoài lỏng lẻo bên trong chặt chẽ.

Về điều này, Lục Minh có thể hiểu - dù sao, với tư cách là hoàng đế của đế quốc tin tức Chính Nghĩa bị thương nặng chắc chắn sẽ gây ra sự hỗn loạn trong nước, để ổn định, việc phong tỏa tin tức là điều cần thiết.

Nhưng dù vậy, vẫn xảy ra biến cố như quân đội kháng chiến Tinh Diệu...

Có Tinh Vân, cựu tổng quản của đế quốc Chính Nghĩa làm nội ứng, cho dù lực lượng bảo vệ trong cung điện có nghiêm ngặt đến đâu cũng không làm khó được Lục Minh và Nghị Hiệp.

Giao nhau với lực lượng tuần tra qua lại, trên đường đi, Lục Minh và Nghị Hiệp thoải mái tự tại như đi dạo ngoài đồng...

"Nhưng điều này không ổn lắm."

Lục Minh lên tiếng nói như vậy.

Bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp của Nghị Hiệp: "Không, điều này rất ổn."

"Trên thực tế, Đế quốc Chính Nghĩa không còn tồn tại cấp Tà thần nữa. Còn Chính Nghĩa bị thương nặng, không kịp chữa thương, càng không thể liên tục mở rộng nhận thức, giám sát mọi động tĩnh trong cung điện."

Nói xong, Nghị Hiệp lại cười nói: "Tôi nói này Lục Minh, chúng ta đừng coi Chính Nghĩa quá cao, cũng đừng hạ thấp bản thân mình quá... Kẻ địch rất mạnh nhưng chúng ta cũng không yếu."

"Hơn nữa, chúng ta còn có Tinh Vân."

Lục Minh nghe xong không nói gì.