Chương 975 Lợi ích chung 2
Nhưng khi anh ta kết nối truyền tin thì lại nhận được một tin tức ngoài dự đoán.
"Bệ hạ, Lục Minh đã chủ động liên lạc với chúng ta, nói muốn được nói chuyện với ngài.”
"Ý của ngài là..."
Cho đến ngày nay, Lục Minh cũng không còn là nhân vật nhỏ bé gì... Huống hồ trong phó bản lần trước, Lục Minh có thể nói là "Một mình." chôn vùi chín mươi phần trăm quân chính quy của Đế quốc Chính Nghĩa...
Trong mắt Fallows, thân phận, thực lực và địa vị của Lục Minh không cho phép anh ta che giấu tin tức này.
Chính Nghĩa im lặng hồi lâu, thở dài nói: "Liên lạc với hắn đi."
⚝ ✽ ⚝
Hôm qua.
Thành phố Cherrill.
Sau khi rời khỏi sở chỉ huy tác chiến, Lục Minh trở về doanh trại mà Nghị Hiệp đã sắp xếp cho mình.
Đi vào trong, vung năng lượng phong tỏa nhận thức bên trong và bên ngoài, Lục Minh nằm vật ra giường, liên tục phân tích tình hình hiện tại.
"Muốn giết Chính Nghĩa, trước tiên phải thăm dò được tình trạng của Chính Nghĩa."
"Không biết tình trạng của Chính Nghĩa, mọi thứ đều vô nghĩa."
Hiểu được thực lực của đối thủ, đây là điều cơ bản của hành động, nếu không, hành động này chẳng khác gì tự mình đưa thức ăn đến tận miệng.
Tinh Vân chủ động tiếp nhận việc này, nhưng từ tận đáy lòng, Lục Minh không mấy tin tưởng Tinh Vân và Nghị Hiệp.
Huống hồ, thông tin mà Tinh Vân thăm dò cũng sẽ có sơ hở và sai sót, một khi xuất hiện sơ hở sai sót, đối với mình mà nói chính là vạn kiếp bất phục."
Nhắm mắt suy nghĩ, hồi lâu sau, Lục Minh thở dài: "Tỷ lệ thành công quá thấp."
Muốn giết Chính Nghĩa, tỷ lệ thành công thực sự quá thấp!
Điều này giống như một canh bạc đặt cược tất cả - và Lục Minh thực sự không muốn đánh cược!
Một tia sáng lóe lên trong đầu.
Lục Minh đứng phắt dậy, trong lòng nảy ra một ý nghĩ như thế này.
"Vậy thì, có thể không đánh cược không?"
“Mình có thể không cần dùng đến vũ lực mà vẫn có thể có được thứ mình muốn không?"
Tia sáng không vụt tắt, ngược lại giống như rễ cây, bén rễ, nảy mầm, phát triển trong đầu Lục Minh!
“Bên cạnh mình đã không còn người nào đáng tin nữa... Hi Vọng đã đi rồi, Ảnh Tử thì cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.”
Cô đơn và lẻ loi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Lục Minh vẫn chưa có thực lực để một mình đánh bại tất cả!
"Vì vậy, mình cần có đồng minh.”
"Không phải bạn bè, mà là đồng minh!"
"Không cần phải giao phó tất cả nhưng nhất định phải có lợi ích chung! Có thể cùng nhau chịu rủi ro!"
"Giống như... Thâm Uyên!”
Nhớ lại tình hình gặp phải trong phó bản lần trước, lại xem xét lại mối quan hệ giữa mình và Chính Nghĩa, sau một hồi suy nghĩ, Lục Minh lấy máy liên lạc, bấm số của Học Giả.
"Giúp tôi một việc.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Gửi một số Black Jack đến tổng bộ của quân đế quốc bên ngoài."
"Sau đó, giúp tôi truyền lời, nói rằng tôi muốn đối thoại với Chính Nghĩa."
⚝ ✽ ⚝
"Chính Nghĩa?"
"Lục Minh?"
Sau lời thoại đơn giản, hai người ở hai đầu điện thoại lại rơi vào im lặng.
Cho đến khi Lục Minh mở lời: "Đối với tất cả những gì đã trải qua trong phó bản lần trước, ngươi có suy nghĩ gì không?"
Chính Nghĩa: "Rất tiếc, tình trạng của ta không cho phép ta có thêm nhiều suy nghĩ.”
Lục Minh: "Vậy là ngươi bị thương rất nặng à?”
Chính Nghĩa không trả lời.
Thực ra cả hai đều không phải là người giỏi ăn nói, lúc này lời thoại của hai người có hơi gượng gạo.
Cho đến khi Chính Nghĩa lại nói: "Vậy thì Lục Minh, ngươi đến đây làm gì?”
“Giết ngươi.”
“Giết ta? Chỉ dựa vào ngươi?”
“Nếu là ngươi của trước kia thì đương nhiên không dễ giết, nhưng ngươi bây giờ thì chưa chắc..."
Chính Nghĩa bật cười: "Vậy nên, ngươi liên lạc với ta chỉ để khiêu khích ta trực diện à, phải không?”
“Nếu phải thì ngươi cứ đến đây đi, ta sẵn sàng đón tiếp!”
Nói rồi, Chính Nghĩa định cúp máy, nhưng câu nói tiếp theo của Lục Minh đã cắt ngang động tác của Chính Nghĩa.
"Thực ra mục đích không phải là giết ngươi. Ta vừa nghĩ, giữa chúng ta không có mối thù sống chết nào... Trước đây ngươi đã giết Tử Vong, nhưng ta không quen Tử Vong, ta chỉ quen Ảnh Tử. Ân oán của thế hệ trước, ta cũng không muốn tiếp nhận!”
"Trước đây ngươi muốn cướp đi Hi Vọng, điều này thực sự là thù là oán. Nhưng bây giờ Hi Vọng đã bị Thảm Họa đưa đi chứ không phải ngươi. Trong phó bản lần trước, xét một cách nghiêm túc thì ngươi cũng chỉ là nạn nhân, xung đột giữa chúng ta cũng không lớn như tưởng tượng... Vì vậy, ta thấy giữa chúng ta không cần phải sống chết với nhau."
"Quay lại mục đích của ta, ta cần một con đường mới, một phương pháp tu luyện hoàn toàn mới."
“Đây là thứ ta muốn có được từ trong đầu ngươi.”
Chính Nghĩa im lặng một lúc, nói: "Con đường của ngươi không phải là khá tốt đó sao?”
“Ngươi có tin lời nói của mình không?”
“Ha ha ha, con đường đó chẳng phải là Lục Hải Phong thiết kế cho ngươi à? hông tin miễn phí, con đường đó của ngươi không phải là con đường Chân thần thực sự, chỉ là một con đường giả mà thôi.”
Lục Minh đột nhiên nheo mắt: “Sao ngươi lại biết?”
"Tất nhiên là ta có...”
“Được rồi, ngươi không cần nói những điều còn lại, muốn có được thứ gì đó từ miệng ngươi, xem ra vẫn cần phải trả tiền.”
"Thôi vậy, chúng ta đừng nói về những điều đó nữa, hãy nói về điều mà cả hai đều đang quan tâm.”
"Trước khi Hi Vọng bị Thảm Họa mang đi, cậu ấy đã từng nói rằng kế hoạch của Lục Hải Phong có vấn đề từ ngay điểm ban đầu. Ta suy nghĩ trước sau, có thể đoán được một số thứ."