← Quay lại trang sách

Chương 998 Thay đổi (Phần 2) 3

Không ép buộc, không đe dọa, không lục soát thân thể... Thảm Họa dẫn theo Hi Vọng, giống như đi dạo chơi, lang thang khắp vũ trụ mà không có mục đích gì!

Cho đến khi con chó lông vàng đột nhiên nằm vật xuống đất.

Cậu ta thè lưỡi ra, lười biếng nói: "Ta mệt rồi, cũng đói rồi. Chúng ta phải nghỉ ngơi thôi."

Thiếu niên cười gật đầu: "Hơn nữa, có vẻ như ngươi muốn hỏi ta một số câu hỏi..."

"Đúng là vậy... Ví dụ như, ngươi vừa nói, ngươi nợ ta, càng nợ Lục Minh hơn, câu nói này rốt cuộc có ý gì?"

Thiếu niên tỏ ra áy náy: "Rất tiếc, ta không thể tiết lộ điều này cho ngươi được."

"Vậy thì đổi một chủ đề đơn giản hơn..."

"Ngươi đã mang ta khỏi Lục Minh..."

"Đúng vậy."

"Nhưng ta không hiểu, mục đích ngươi mang ta đi là gì. Ngươi muốn gì ở ta? Nhìn dễ thương? Nói chuyện hay? Ta tưởng ngươi mang ta đi vì có ý khác... nhưng rất tiếc, trong khoảng thời gian này, ta thực sự không hiểu mục đích ngươi mang ta đi."

Câu hỏi này khiến Thảm Họa chìm vào suy tư.

Rất nhanh, hắn ta nói.

"Thành thật mà nói, ta cần ngươi giúp ta sắp xếp lại ký ức của mình."

Hi Vọng lập tức ngẩng đầu lên: "Vậy thì triển thôi anh bạn! Nào! Làm thế nào thì nói với ta! Ta sẽ giúp ngươi! Chúng ta nhanh chóng làm xong rồi giải tán, ta còn phải về tìm lão đại của ta."

Thảm Họa lắc đầu: "Chuyện này không vội được... Chỉ cần ngươi ở bên ta, ký ức của ta sẽ từ từ được sắp xếp lại. Ta không cần ngươi làm gì cả, chỉ cần ngươi ở bên ta... nhưng điều này cần thời gian."

Hi Vọng đột nhiên trợn tròn mắt.

"Được rồi, ngươi cần ta ở bên ngươi... nhưng nguyên lý của nó là gì vậy?"

"Nguyên lý của nó vì chúng ta… cùng nguồn gốc."

Thảm Họa giải thích như vậy, sau đó chỉ vào mình, lại chỉ vào Hi Vọng: "Ngươi và ta, có cùng nguồn gốc."

Câu nói này như đã gợi nhắc cho Hi Vọng, cậu ta mở to đôi mắt tò mò nhìn Thảm Họa: "Vậy thì, ngươi thực sự là một phần của thần Hi Vọng sao?"

Tuy nhiên, Thảm Họa lại lắc đầu: "Dựa theo ký ức hiện có thì ta không hẳn vậy..."

"Không hẳn? Ta tưởng câu hỏi của ta chỉ có hai đáp án là có và không."

Thảm Họa cười cười: "Vì vậy, ta đã nói muốn giải thích chuyện này thì rất phiền phức mà..."

Nói xong, Thảm Họa vỗ tay: "Những chuyện phiền phức cần thời gian để giải quyết. Vì vậy, bây giờ chúng ta không nói về điều này, chúng ta hãy nói về một số điều mà ngươi muốn nghe. Ví dụ như, một số điều liên quan đến Lục Minh."

Chủ đề này khiến Hi Vọng phấn khích.

Cậu ta chăm chú nhìn Thảm Họa, cho đến khi Thảm Họa mở lời.

"Lúc này, Lục Minh đang đổi đường."

Thảm Họa nói thẳng thông tin.

"Nhưng lần đổi đường này của hắn rất nguy hiểm... bởi vì không chỉ có mình ta có thể cảm nhận được hắn đang đổi đường.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Sẽ sớm có rắc rối chủ động tìm đến hắn..."

"Và trước đó, hắn còn phải đối mặt với một rắc rối khác... một rắc rối bắt nguồn từ hệ thống năng lực trước đây của hắn."

Hi Vọng vội hỏi: "Là gì?"

Thảm Họa lắc đầu: "Thực ra ta vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp ổn thỏa ký ức về chuyện này, nhưng những ký ức mơ hồ lại cho ta biết, con đường cũ của Lục Minh, nguyên lý thiết kế, mục đích thiết kế đều có vấn đề."

"Nơi đó..."

"Mãnh quỷ trấn, nơi đó được gọi là Mãnh quỷ trấn."

"Được rồi, Mãnh quỷ trấn. Hi Vọng, ngươi đã sống ở Mãnh quỷ trấn trong một thời gian dài, phải không?"

Hi Vọng vội vàng gật đầu.

"Vậy ngươi có cảm thấy nơi đó có gì đó không... hài hòa không..."

Nói đến đây, Thảm Họa nhíu mày, ký ức mơ hồ dường như trở nên rõ ràng nhưng lại mơ hồ, khiến người ta không nhìn rõ sự thật.

Cho đến khi Thảm Họa thốt ra sáu chữ: "Phong ấn, trấn áp, đồng hóa."

Hi Vọng: "..."

"Ý ngươi là gì?"

Thảm Họa giãn mày: "Ta cũng không rõ, chỉ là trong đầu đột nhiên xuất hiện mấy từ này."

Nói xong, Thảm Họa quay đầu nhìn về phía xa.

"Mặc dù ta không biết những gì ta nói có ý nghĩa gì nhưng ta nghĩ rằng, ta sẽ sớm có câu trả lời thôi."

Nói xong, Thảm Họa chỉ tay: "Đây này, sắp bắt đầu rồi."

Trong vũ trụ bao la, ở một nơi nào đó không xác định.

Một cung điện khổng lồ đang trôi nổi vô định, nhưng so với vũ trụ thì nó chỉ nhỏ bé như hạt bụi.

Bản thân cung điện không có gì nổi bật.

Nhưng như người ta vẫn nói, núi không cao nhưng có rồng ắt linh.

Thân phận hành cung của Thần Chủ đã định sẵn sự tôn quý của cung điện này!

Nơi sâu nhất trong hành cung, nơi Thần Chủ bế quan.

Khi Lục Minh hoàn thành kỳ Dẫn thể, Thần Chủ đột nhiên mở mắt.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao, như thể nhìn thấy thâm uyên từ biển sao vô tận, nhìn thấy nơi Lục Minh đang ở.

Một nụ cười nhẹ nhàng bất giác nở trên khóe miệng Thần Chủ...

Một lúc sau, hắn ta lẩm bẩm.

"Thâm uyên, nơi mà ta không thể thăm dò."

"Nơi xảy ra trận chiến giữa thần Hi Vọng và Thảm Họa."

"Và, nơi được gọi là thành phố Ác linh..."

"Điều thú vị là, ta có thể chắc chắn rằng có một hoặc một vài âm mưu ở đó. Nhưng đáng tiếc là, ngay cả khi ta đã đến thành phố Ác linh, ta cũng không phát hiện ra vấn đề gì ở đó."

Chắc chắn có vấn đề nhưng không phát hiện ra vấn đề ở đâu.

Đây là một câu đố...

Cũng giống như một chú mèo con tinh nghịch.

Cựa quậy trong lòng Thần Chủ, khiến trái tim hắn ta ngứa ngáy.

Một lúc sau, hắn ta thở dài.

"Có vẻ như ta đã bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị ở thế hệ trước."

"Còn Lục Minh... ngươi có thể phá vỡ xiềng xích bằng chính sức mình không?"

Nói xong, nụ cười của Thần Chủ càng rạng rỡ hơn.