← Quay lại trang sách

Chương 1013 Nguy cơ cận kề 2

Tất nhiên, những chuyện này, Lục Minh không thể nói chi tiết với Thâm Uyên được- lão già này cũng không phải kẻ tốt lành gì, nhớ ông ta thèm muốn một số đặc điểm trên người Lục Minh thì Lục Minh chẳng phải tự chuốc lấy phiền phức sao?

"Chỉ là một loại năng lực mới mà ta mới có được mà thôi, không đáng nói...”

Thâm Uyên cười khùng khục hai tiếng, rồi lại nói.

"Vậy thì, chuyện nơi tu luyện lại là thế nào?"

Lục Minh cũng không trách Thâm Uyên hỏi nhiều, bởi vì xét về một phương diện nào đó, Thâm Uyên sở hữu mọi đặc điểm của một bá chủ.

Xảo quyệt đa nghi, tâm tư tỉ mỉ, dũng mãnh gan dạ.

Cho dù ông ta không biết gì, không hiểu gì nhưng cũng mơ hồ có một loại linh cảm——Lục Minh đã giấu giếm một số thứ.

Lục Minh lên tiếng: "Năng lực mới, có chút liên quan đến Thâm uyên... Cho nên ta cần ở lại trong Thâm uyên một thời gian."

“Ta nghĩ, tìm bạn bè giúp đỡ là một lựa chọn không tệ."

Nói xong, Lục Minh nhếch miệng cười, biểu lộ thiện ý. Thâm Uyên thấy vậy cũng không hỏi nhiều, hơn nữa ông ta cũng không nhận ra, thực lực của Lục Minh đã không còn như xưa——dù là con đường giả trước đây hay con đường Chân thần, về phương diện che giấu khí tức đều là tuyệt đỉnh.

Sau khi chạm cốc lần nữa, Thâm Uyên lại nói: “Nơi tu luyện thì tùy tiện chọn, những thế lực khác gần đây đã bị ta dọn sạch rồi... Ta nghĩ xem nào... Vừa khéo, bên thác số hai có một nơi bế quan sẵn, trước đây ta từng dùng."

Lục Minh gật đầu: "Cảm ơn."

⚝ ✽ ⚝

Thác Huyết Hỏa là một khu vực tràn ngập biển dung nham, chỉ có cường giả mới có thể tồn tại ở nơi này.

Đối với một ma vật cấp bậc như Thâm Uyên thì biển dung nham cũng thực sự được coi là một địa bàn tuyệt vời——với ma hỏa ra đời trong biển dung nham, chính là binh lính cực kỳ tốt.

Thác số hai nằm ở phía đông của khu vực thác Huyết Hỏa, sau khi đến nơi này, Thâm Uyên rẽ trái rẽ phải, đưa Lục Minh đến sâu dưới lòng đất.

Trong không khí nóng rực, tràn ngập mùi thuốc súng.

Và ở một nơi sâu khoảng trăm mét dưới lòng đất, Thâm Uyên dừng bước.

Phía trước, cánh cửa đá cao ngất, phù văn dày đặc.

"Đây là nơi tu luyện mà ta đã từng dùng trước đây."

"Có tác dụng tụ năng, cách ly."

"Tất nhiên, vì đây chỉ là một nơi tu luyện tạm thời nên hiệu quả của trận pháp không được mạnh lắm. Tuy nhiên, nơi này vô cùng yên tĩnh, hi vọng nhà ngươi sẽ thích.”

Lục Minh gật đầu, thấy Thâm Uyên lại sắp đi, hắn lập tức lên tiếng giữ ông ta lại.

“Thực ra ta còn có một chuyện muốn hỏi."

Thâm Uyên dừng bước quay đầu, nhìn về phía Lục Minh.

Chỉ nghe Lục Minh nói: "Kiếp trước, ngươi chết dưới tay Tử Vong à?”

Thâm Uyên sau khi được tái sinh, dường như không để tâm đến chuyện này, ông ta gật đầu: “Ừ, đúng thế.”

“Vậy ngươi có biết, Lục Hải Phong lúc đó ở đâu, đã đi đâu không?"

Thâm Uyên suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Chuyện này thì ta không biết.”

"Nhưng xét theo lý mà nói, Lục Hải Phong và Tử Vong, một người viễn chinh, một người thủ nhà thì sự sắp xếp này mới hợp lý. Cho nên ta đoán Lục Hải Phong lúc đó, hẳn là trấn giữ thế giới hạch tâm."

Lục Minh gật đầu: "Rất có khả năng là như vậy."

Nhưng trong lòng, hắn đang không ngừng chửi thầm...

Mẹ kiếp, hỏi cái gì cũng không biết!

Thâm Uyên, trước đây từng là Tà thần cấp cao, bá chủ mạnh nhất Thâm uyên!

Nhưng lại ngã xuống dưới tay Tử Vong.

Điều này chứng minh Thâm Uyên thời kỳ đỉnh cao, còn lâu mới phải là cường giả chí cao, có lẽ thực lực của ông ta trong số các Tà thần cấp cao, cũng không được coi là quá xuất sắc...

Ông ta không biết, thậm chí không hề nhận ra sự tính toán của Lục Hải Phong, cũng là điều hợp lý...

Chỉ là... một bá chủ Thâm uyên, một Tà thần lấy Thâm Uyên làm thần danh... Thế mà bây giờ Thâm uyên lại trở thành hậu hoa viên của vô số người...

Thế mà ông ta lại chẳng biết gì hết.

Ông ta làm bá chủ Thâm uyên, quả thực có chút thất bại rồi phải không?

Thu lại sự bất lực trong lòng, sau khi cảm ơn lần nữa, Lục Minh dẫn theo Tiểu Cao, quay người bước vào phòng tu luyện.

⚝ ✽ ⚝

Trong phòng tu luyện, Lục Minh và Tiểu Cao bắt đầu tu luyện.

Có ba lợi ích khi tu luyện trong Thâm uyên.

Một là, mảnh vỡ linh hồn con đường Chân thần, nhất định phải ở trong Thâm uyên mới có thể phát triển nhanh chóng.

Hai là, trong Thâm uyên, nhận thức của Lục Minh sẽ được nâng cao đáng kể——điều này rất quan trọng để phòng ngừa nguy hiểm.

Ba là, Lục Minh muốn kiểm chứng một phỏng đoán trên người Tiểu Cao.

Rất nhanh sau đó, Tiểu Cao mở mắt, nhìn về phía Lục Minh.

“Lão đại, ở trong Thâm uyên, tôi không thể nào tu luyện được.”

“Tôi có thể cảm nhận được, tôi không thể thôn phệ vật chất và quy tắc của Thâm uyên— giống như gặp phải một loại cản trở nào đó."

Tiểu Cao mô tả đơn giản, Lục Minh đã hiểu tình hình.

Trong thế giới phó bản, hay nói cách khác là trong vũ trụ Hi Vọng, khi những người tu luyện con đường Chân thần tu luyện, giống như uống nước vậy, rất trơn tru và dễ chịu.

Nhưng khi tu luyện trong Thâm uyên, lại giống như nuốt cát vậy, rất khó nuốt.

Lục Minh đã dự đoán được điều này nhưng dù sao cũng không có bằng chứng thực tế, mà bây giờ lời nói của Tiểu Cao đã chứng minh điều đó——về nguyên nhân, Lục Minh cũng có thể đoán được bảy tám phần.

Thần Chủ đã nói, vũ trụ Hi Vọng là vùng đất vô chủ, đối với những người tu luyện con đường Chân thần, vũ trụ Hi Vọng giống như một kho báu hoàn toàn không có phòng thủ, có thể tùy ý lấy.

Nhưng Thâm uyên lại là nội vũ trụ của một Chân thần nào đó trước đây, mặc dù Chân thần đó đã chết nhưng nơi này đã bị đóng dấu, tính chất khác với trước đây, tự nhiên khó có thể bị những người tu luyện con đường Chân thần tiêu hóa và hấp thụ.

Sau khi suy nghĩ đơn giản, Lục Minh gật đầu, tiện tay vung lên, lại mở ra một con đường trở về thế giới phó bản.

"Cậu về trước đi, còn nữa, về chuyện con đường Chân thần, đừng nói với bất kỳ ai. Gần đây cũng đừng xuất hiện trước mặt bất kỳ ai—— Nhất là Thế Giới.”

Tiểu Cao nghe xong lập tức gật đầu nhưng lại do dự nói:

“Vậy còn lão đại...”

"Tôi còn phải ở lại đây một thời gian nữa."

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.

Đến đây, Lục Minh đã kiểm chứng được đủ loại phỏng đoán trên người Tiểu Cao, còn Tiểu Cao cũng đã có được pháp tu luyện con đường Chân thần, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

Tiễn Tiểu Cao rời đi, Lục Minh hít một hơi thật sâu, nắm một nắm đất.

⚝ ✽ ⚝