Chương 1025 Hậu chiêu của Lục Minh 3
Cho nên, ngươi chết chắc rồi! Ta chắc chắn!"
Phồn Dục mở miệng khẳng định, giọng nói truyền khắp bốn phương.
Đây chính là tối hậu thư Phồn Dục đưa ra cho Lục Minh!
Nhưng kỳ lạ thay, sự phản kháng của Lục Minh trong dự đoán của cô ta lại không hề xảy ra.
Long Nhương và những quỷ vật khác, không hề phát động đòn tấn công liều chết vào Phồn Dục, mà bọn họ chỉ thu hẹp đội hình, bảo vệ Lục Minh vừa đi ra khỏi mật thất ở chính giữa.
Nhìn thấy thân hình của Lục Minh, nụ cười chế giễu trên khuôn mặt của Phồn Dục cuối cùng cũng không kìm được nữa!
"Để ta xem lần này ngươi còn trò gì nữa!!"
Dường như cô ta đã định sẵn kết cục, với tư thế của kẻ chiến thắng cuối cùng, cô ta ngạo nghễ nhìn xuống Lục Minh.
Cho đến khi trên khuôn mặt của Lục Minh cũng nở ra nụ cười chế giễu.
"Ta hỏi ngươi một câu, không biết ngươi còn nhớ lần trước ta đã phá hỏng âm mưu của ngươi như thế nào không?"
Chuyện cũ nhắc lại động chạm đến vết thương của Phồn Dục.
Tiếng cười đột ngột dừng lại, sắc mặt của Phồn Dục trở nên u ám.
Cô ta trầm giọng nói: "Đó là vì lần trước, ngươi có người giúp đỡ! Nhưng lần này ở thâm uyên, ngươi có thể tìm được người giúp đỡ ở đâu!?"
"Tà thần Thâm Uyên!? Con mẹ nó ngươi đừng giỡn ta, ông ta chỉ là một tên cùi bắp!"
"Hay là, ngươi đặt hy vọng vào vị ở trên kia?"
Phồn Dục chỉ tay lên Bạo quân Thiên Miên trên đỉnh đầu.
Đúng lúc một luồng kiếm quang khổng lồ lóe lên, cơ thể hình cầu của Bạo quân Thiên Miên bị Sát Lục cắt gọn gàng, giống như đang chế biến một quả trứng!
Nửa cơ thể trong nháy mắt hóa thành tro bụi, mất hết sức sống, nửa cơ thể còn lại thì liều mạng chạy trốn.
Hắn ta đã vứt bỏ cứ điểm Thiên Miên của mình.
Cũng vứt bỏ cả thần dân và thuộc hạ của mình!
Nụ cười trên khuôn mặt của Phồn Dục lại nở rộ một lần nữa, cô ta nhẹ nhàng vẫy tay về phía Lục Minh: "Chỉ vậy thôi sao?"
Lục Minh lại nói: "Tiếp tục nhìn xem..."
Có thể nhìn thấy.
Ngưu ma và những người khác lập tức khiếp vía, tản ra khắp nơi để trốn thoát...
Nhưng Mị ma, lại đứng bất động tại chỗ.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống Ác Phệ trên vai Lục Minh, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia tuyệt vọng xen lẫn một tia hy vọng.
"Lấy danh nghĩa thâm uyên, Ác Phệ, những gì các ngươi bảo ta làm, ta đều đã làm xong... Vậy thì, tình hình hiện tại, các ngươi sẽ xử lý như thế nào?"
Sát Lục và Phồn Dục hơi sửng sốt, rồi nghe giọng nói của Lục Minh bình tĩnh vang lên.
"Deborah... Ta hỏi ngươi, hiện tại ngươi có phải là thủ lĩnh của cứ điểm Thiên Miên không?"
Câu hỏi không rõ nguyên do khiến Deborah hơi sửng sốt... nhưng rất nhanh, cô ta đã mở miệng.
"Đúng vậy!"
"Chắc chắn!"
"Bạo quân Thiên Miên đã từ bỏ nơi này, nhưng ta thì không. Trong thời gian Bạo quân Thiên Miên thăng cấp, ta thay Bạo quân Thiên Miên quản lý cứ điểm Thiên Miên, ta vốn dĩ đã là nửa thủ lĩnh ở đây!"
Lục Minh nghe xong thì nhẹ gật đầu.
Năng lượng mơ hồ chảy ra từ trái tim bên phải của Lục Minh, từ từ hòa vào vùng đất dưới chân.
Hắn lại mở miệng: "Vậy thì, ngươi có nguyện ý mang theo toàn bộ cứ điểm Thiên Miên, quy phục ta không..."
Câu hỏi này, Deborah càng không biết lý do.
Cho đến khi giọng nói của Ác Phệ lặng lẽ truyền vào tai Deborah.
"Đồng ý đi, còn chờ gì nữa... Không đồng ý thì ngươi sẽ chết chắc, đồng ý rồi, ta chắc chắn có thể hoàn thành điều kiện đã hứa với ngươi lúc trước."
Mơ mơ hồ hồ, Deborah gật đầu: "Ta đồng ý..."
Ngay cả khi, cô tan không biết mình đã đồng ý với những điều khoản như thế nào!
Lúc này, Lục Minh chỉ cảm thấy, mình và vùng đất cứ điểm Thiên Miên, đã tạo ra một mối liên hệ kỳ lạ.
Sức mạnh kỳ lạ chảy ra từ trong cơ thể Lục Minh, hòa vào mặt đất, còn mặt đất lại phản hồi cho Lục Minh sức mạnh lớn hơn!
Vì vậy, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Quy tắc bắt đầu bị bóp méo.
Lục Minh lúc này, giống như một hố đen sắp thành hình, chuẩn bị thôn phệ mọi thứ!
Nhưng mà...
"Ta nhắc lại, ngươi có quên hoàn cảnh của ngươi không!?"
Trên bầu trời, trên mặt đất.
Sát Lục và Phồn Dục sẽ không cho Lục Minh thời gian để thôn phệ cứ điểm Thiên Miên!
Chúng điên cuồng lao tới, chỉ cần một thời gian cực ngắn đã có thể hoàn toàn phá hủy Lục Minh!
Đáp lại bọn chúng, Lục Minh chỉ khẽ hừ một tiếng.
"Không biết điều."
"Hơn nữa, thời gian các ngươi ra tay đã quá muộn rồi..."
Muộn đến mức Lục Minh có quá nhiều thời gian, để đi mời viện quân!
Khi ánh sáng vàng xuất hiện từ chân trời, Phồn Dục hoàn toàn ngỡ ngàng.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu được ý trong lời nói của Lục Minh.
Ánh sáng màu vàng bùng nổ!
Anh ta đến đột ngột nhưng khí thế lại vô cùng lớn!
Không gian và thời gian dường như trở nên ảm đạm trước ánh sáng vàng này... Cũng chính khoảnh khắc Phồn Dục và Sát Lục chuẩn bị tấn công Lục Minh, ánh sáng vàng đến sau nhưng lại cán đích trước này, đứng sừng sững trước người Minh!
Phồn Dục là người đầu tiên thu tay lại.
Cô ta nhanh chóng lùi lại, cho đến khi lùi ra rất xa mới dừng lại, vẻ mặt mang theo sự bàng hoàng và không thể tin nổi... Cho đến khi thanh kiếm dài của Sát Lục đâm thẳng vào ánh sáng vàng, nhưng lại bị một bàn tay lớn đeo găng tay vàng dễ dàng nắm chặt.
Phồn Dục mới kinh ngạc kêu lên: "Chính Nghĩa!"
Chính Nghĩa...
Là Chính Nghĩa!
Chính Nghĩa đã từng đấu ngang tài ngang sức với Phồn Dục khi ở trạng thái đỉnh cao!
Lúc đó, Phồn Dục nắm giữ Vùng đất Tử vong, tân sinh và luân hồi, bản thân thực lực cô ta đã bước vào hàng ngũ cường giả tối cao, nhưng dù vậy, Chính Nghĩa vẫn có khả năng chống lại Phồn Dục.
Mà lúc này, Phồn Dục đã đánh mất Vùng đất Tử vong, tân sinh và luân hồi, trạng thái cơ thể cũng không còn ở thời kỳ đỉnh cao, xét về đơn đấu, đừng nói đến Chĩnh Nghĩa, e rằng ngay cả Bạo quân Thiên miên cũng có thể dạy dỗ Phồn Dục cách làm người!
Nhưng đột nhiên, Phồn Dục dường như nghĩ ra điều gì...
Đúng vậy, Thiên nhân ngũ suy!