Chương 1071 Bố cục 2
Thực ra vừa rồi, Lục Minh đã quên hỏi, hoặc nói cách khác là không nhận ra một số vấn đề khác. Một số vấn đề rất quan trọng."
"Đó chính là, nguồn gốc của Thần Hi Vọng, nguồn gốc của Thảm Họa và mối quan hệ giữa Thần Hi Vọng và Thảm Họa."
Chapman chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng thực sự có chút khó chịu...
Ai sẽ đi hỏi những điều này?
Ai lại quan tâm đến nguồn gốc của Thần Hi Vọng và Thảm Họa?
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Thần Hi Vọng và Thảm Họa là tốt hay xấu, đó là tình cảm bình thường của người ta - người ngoài hỏi han chuyện này để làm gì?
Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Chapman, Vĩnh Hằng cười lắc đầu.
Chỉ có thể nói rằng, tầm nhìn của người này quá thiển cận...
Hắn ta không tiếp tục chủ đề này nữa, mà chuyển sang một chủ đề khác.
"Trước đây ở trong Căn phòng Phong ấn, ngươi đã cầu xin ta hồi sinh vợ ngươi, lúc đó ta đã nói vấn đề này rất rắc rối.”
“Ta không lừa ngươi, vì điều này thực sự rất rắc rối."
“Lúc đã ta cũng đã nói với ngươi là vợ ngươi đã chết vì Thảm Họa, điều này không phải là nói dối, nhưng chuyện này cũng không thể giải thích được chỉ bằng một câu."
“Bây giờ ta đã hấp thụ sức mạnh của Thần Hi Vọng và ý chí vũ trụ của vũ trụ Hi Vọng, nhưng ta vẫn cảm thấy chuyện của vợ ngươi là một chuyện rất khó khăn.”
“Ngươi vẫn cần phải đợi thêm."
Vĩnh Hằng nói những lời này với vẻ mặt tự nhiên, thậm chí còn có chút từ bi và chân thành.
Nhưng Chapman càng nghe càng thấy không ổn.
Anh ta luôn cảm thấy... Vĩnh Hằng đang qua loa với anh ta.
Nhưng anh ta cũng không thể trực tiếp chất vấn.
Một lát sau, Chapman nghe Vĩnh Hằng nói tiếp.
"Bây giờ, ta cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, nên ra ngoài làm việc mà ta vốn nên làm thôi.”
Nói xong, Vĩnh Hằng đứng dậy, bóng người lóe lên rồi biến mất.
⚝ ✽ ⚝
Lơ lửng trên không trung của thế giới hạch tâm, Vĩnh Hằng cúi đầu, từ góc nhìn của hắn ta nhìn xuống toàn bộ thế giới hạch tâm, có thể thấy các lối vào các phó bản lớn nhỏ san sát nhau, giống như những lỗ chân lông mọc trên thế giới hạch tâm.
Đối với những lối vào phó bản đó, Vĩnh Hằng không mấy để tâm. Hắn ta chỉ nheo mắt liên tục quan sát xung quanh, dường như đang khám phá, cảm nhận điều gì đó.
Rất nhanh, Vĩnh Hằng thở dài một tiếng không rõ nguyên do nhưng lại chuyển tầm mắt, nhìn về phía pháo đài cuối cùng.
Bóng người lại lóe lên, khi Vĩnh Hằng xuất hiện thì đã đến pháo đài cuối cùng, trụ sở an ninh, văn phòng của Thế Giới.
Vĩnh Hằng không mời mà đến, nhưng hoàn toàn không làm cho Thế Giới kinh ngạc.
Lúc này, Thế Giới đang xem báo cáo, căn bản không nhận ra Vĩnh Hằng là khách không mời mà đến.
Điều này khiến Vĩnh Hằng có đủ thời gian để quan sát kỹ lưỡng người có thể là Lục Hải Phong trước mặt.
Rất nhanh, giọng nói của Vĩnh Hằng vang lên trong văn phòng, thậm chí còn truyền vào tai Thế Giới.
“Phải, cũng không phải...”
Thế Giới giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của Vĩnh Hằng.
Bốn mắt nhìn nhau, Vĩnh Hằng mơ hồ nhìn thấy sự hoảng loạn, kinh ngạc trong mắt Thế Giới. Nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị Thế Giới đè nén xuống đáy lòng, không để lộ ra chút nào.
“Ngươi đã ra ngoài rồi sao?"
Thế giới cười chào hỏi, khiến Vĩnh Hằng cười khúc khích.
"Đã ra ngoài rồi..."
"Và việc phá phong ấn của bản thể ta cũng khiến ta thấy được nhiều điều hơn."
Vừa nói, Vĩnh Hằng vừa đi đến đối diện Thế Giới, hắn ta thậm chí còn khá vô lễ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu ngày càng thưa thớt của Thế Giới.
Rất nhanh, Vĩnh Hằng lại lắc đầu.
"Không có một chút dao động linh hồn nào thuộc về Lục Hải Phong nhưng ký ức thực sự là ký ức của Lục Hải Phong... ừm, thậm chí ký ức cũng không đầy đủ, chỉ có một phần ký ức của Lục Hải Phong mà thôi..."
“Cũng không có bất cứ thứ gì liên quan đến Thần Hi Vọng."
“Ta đã biết... với tính cách của Lão Lục, sao có thể đặt mọi hi vọng của mình vào một nơi dễ thấy như thế này chứ?”
Phân thân?
Thế Giới thực sự được coi là phân thân của Lục Hải Phong.
Nhưng phân thân này, trong mắt Vĩnh Hằng, chỉ là một sản phẩm thô sơ mà thôi...
Lời nói của Vĩnh Hằng khiến Thế Giới không nói nên lời.
Anh ta dường như biết việc phá phong ấn của Vĩnh Hằng có ý nghĩa gì, càng hiểu rõ thân phận và ý nghĩa tồn tại của mình.
"Vậy thì, lần này ngươi tới tìm ta là vì chuyện gì?”
Thế Giới khẽ ho hai tiếng, mở lời hỏi như vậy.
Vĩnh Hằng cười hỏi ngược lại: "Bản thể của ngươi ở đâu?”
“Nếu như ta nói, bản thể của ta đã chết từ lâu rồi, thế thì ngươi có tin không?”
Thế Giới đưa ra một câu trả lời khiến Vĩnh Hằng hơi bất ngờ, điều này khiến Vĩnh Hằng nhướng mày, dứt khoát lắc đầu: "Không tin."
Thế Giới xòe tay: "Thực sự đã chết rồi... Bây giờ ngươi hẳn đã nhìn ra, lúc đó, sau khi chúng ta tính kế Thần Hi Vọng, bản thể của ta đã bị thương rất nặng.”
“Sau khi ông ta hoàn thành việc cải tạo ta, ông ta không biết đã đi đâu rồi... Nhưng ta nghĩ khả năng cao là đã chết.”
"Tóm lại, bây giờ ngươi hỏi ta là bản thể của ta ở đâu, ta chỉ có thể trả lời ngươi như thế. Ngay cả khi bản thể của ta chưa chết, ta cũng không biết ông ta đang ở đâu.”
“Thế nên, Vĩnh Hằng tiên sinh... Không biết ngươi tìm bản thể của ta có chuyện gì? Nếu như ta có thể giải đáp, ta sẵn sàng nói cho ngươi biết.”
Về thái độ, thái độ của Thế Giới vẫn khá tốt, anh ta bày tỏ rằng mình sẵn sàng nói hết những gì mình biết.
Nhưng Vĩnh Hằng lại lắc đầu.
"Những điều ta muốn biết, ngươi không thể biết được.”
"Không thử xem sao biết được có thể hay không?"
"Hừ." Vĩnh Hằng cười khẩy lắc đầu, bóng người dần mờ đi nhưng giọng nói vẫn không ngừng truyền vào tai Thế Giới.
“Ta muốn biết mối quan hệ giữa vũ trụ này và thâm uyên.”
“Ta còn muốn biết nguồn gốc của Thần Hi Vọng và Thảm Họa."
“Ta còn muốn biết, vị chân thần của vực thẳm đó, rốt cuộc đã chết sạch chưa."
“Ta còn muốn biết, ý nghĩa của hệ thống phó bản toàn cầu và thời khắc tận thế của vũ trụ Hi Vọng."
"Mà những vấn đề này chỉ tồn tại trong ký ức của Thần Hi Vọng... Ta nghĩ Lục Hải Phong tuyệt đối sẽ không giao những thứ quan trọng này cho một phân thân bảo quản."
Khuôn mặt Thế Giới cứng đờ.
Bởi vì anh ta thực sự không có cách nào trả lời những câu hỏi này của Vĩnh Hằng - thậm chí anh ta còn không hiểu lắm, những câu hỏi này rốt cuộc có ý nghĩa gì...
Tiếng cười khẩy cuối cùng truyền vào tai Thế Giới.
“Tầm nhìn của ngươi rất hạn hẹp...”